Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu dường như tin là thật, trợn mắt nhìn xuống chân tôi, khóe miệng giật giật.
“ rửa…rửa chân vậy?”
“!!!”
Tôi đứng bật dậy, khom người khà khà, trông như ông ba bị chuẩn bị bắt trẻ con, lao thẳng chỗ Tiêu .
“Con trai, lại đây nào, á á á, ha ha ha…”
Tiêu giật như tép nhảy lao về phòng nghỉ, khoá chặt , miệng còn hét to:
“Ôi sáng sớm, đừng có đem cớt vào văn phòng của anh chứ! Trần Tranh, có còn là con gái nữa không vậy, đừng có đập !!!”
Xả hơi tôi lại chân sáo quay về phòng làm , bên trong không bàn tán chuyện gì, rôm rả như mấy bà bán rau buôn dưa lê.
[Con nhỏ Trần Tranh đó, lúc ỷ nhà mình giàu nên toàn sai vặt người khác, nay thì hay rồi, lại chẳng phải con nhà giàu thật.]
[Hừ, nếu không phải có quen tổng đốc, tôi còn lâu xì tiền mua loại bánh kem đắt tiền đó cho cô .]
[Còn chả có phải quen không, lúc tôi nói tổng đốc Tiêu có bạn gái rồi, có mà cô giàu nên muốn trèo cao hơn đó.]
[Đúng đấy, tốt nghiệp đã được trực tiếp tuyển vào ty làm thực tập sinh, không đi quyến rũ người thì làm gì được đi sau như vậy?]
[ nói bạn gái của tổng đốc là Kiều Kiều, lúc nãy tôi lễ tân báo rằng cô ấy muốn lên đưa cơm trưa cho tổng đốc đấy.]
[Đúng đúng, bảo sắp đính hôn rồi đó.]
[…]
[…]
5.
Tôi ngồi xổm ngoài văn phòng ngứa hết lỗ tai, định xông vào thì lại Tiêu và trợ lý xuất hiện ở đằng xa.
Vẫn sợ, còn dám đi qua phòng nhân sự, khà khà.
Tôi lao khoác vai anh, lôi thẳng vào phòng làm , tiếng nói chuyện bỗng dưng im bặt.
Tôi bày ra bộ dáng dân anh chị, vuốt mũi nhếch mày:
“Sao, bất bình tôi chỗ nào, không dám nói trực tiếp, nói sau lưng thế này không sợ tôi gạch các người ra khỏi ty à?”
Nói lại giả vờ nũng nịu, dựa vào vai Tiêu :
“Chồng à, người nói trèo cao, còn nói là người thứ ba cướp anh Kiều Kiều đó.”
phòng trố mắt nhìn tôi Tiêu , không hiểu sao cô xinh đẹp của phòng nhân sự bình thường im như hến nay lại nói như một cái máy.
“Tổng đốc, anh bị ép buộc gì à? Chúng tôi sẽ đứng ra làm chứng mặt tiểu thư cho anh.”
“Tính tình của Trần Tranh không được ổn định, có lẽ cô ấy thực sự…”
“Nói nhảm cái gì vậy? Trần Tranh là vợ sắp cưới của tôi.”
“Lát nữa trợ lý kiểm tra camera, mồm người nào nhấp nháy nói xấu thì đuổi đi.”
Nói thì hôn trán tôi, nói có rồi rời đi . Tôi xoay một vòng chiếc váy xếp ly, che miệng :
“Ô là la, mất rồi nè he, bỏ cái tội đành hanh nha mấy má.”
Mọi người nhìn nhau há hốc mồm, còn kịp cầu xin sự tha thứ thì tôi đã đi mất.
6.
Quậy ở ty, tôi quyết định nay không đi làm nữa, chị đây muốn ăn chơi xả láng khi bị đá khỏi nhà Trần!
Nói là làm, tôi nhấc máy, hẹn bạn thân đi mua sắm.
Thẻ ông nội cho, .
Thẻ tiêu vặt, .
Thẻ tiết kiệm, .
Thẻ Tiêu , .
Uông tôi vung không ngừng nghỉ, cốp xe hết chỗ để thì bái phục.
“Đỉnh đấy, định tiêu hết đống tiền trong thẻ hay gì…”
Tôi cố gắng nhét mấy túi đồ còn lại vào vali, liếc cô ấy một cái:
“Sắp bị đá rồi, tiêu cho chán đi rồi về quê chứ sao.”
Uông Chi nhíu mày, không vừa lòng lời nói của tôi:
“Về quê? Kết quả xét nghiệm có rồi à?”
Tôi xua , không muốn nói về vấn đề này, ngồi cà phê một lúc rồi về nhà.
Trong nhà cãi nhau om sòm, tôi lại ngồi xổm ngoài lén.
[Cái gì? Ba để lại tất tài sản cho con nhỏ đó?]
[Tại sao chứ! Con là con ruột ba, ba không để thì ít ra cũng để lại cho Kiều Kiều, cháu nội ruột của ba chứ!]
[Ba làm vậy là có ý gì!?]
[Sao…]
[Sao trăng cái gì? Kết quả xét nghiệm là các người làm giả đúng không? Định qua mắt lão già này để chiếm đoạt tài sản hả?]
[Trần Thái, tốt nhất đừng có nghĩ chuyện thừa kế tài sản của nhà Trần!]
[Mau sắp xếp đồ đạc rồi cút ra nước ngoài đi, đây là cơ hội cuối cùng rồi đấy. Chống đối thì hại thân thôi.]
Sau đó là tiếng chén vỡ, tôi ngồi thất thần ngoài , đột nhiên một bóng người đi tới, giật mình xổ một đống dễ .
Người đàn ông đeo kính mỉm , tự giới thiệu: “Chào cô Trần, tôi là Đàm Ân, là luật sư phụ trách di chúc của Trần lão gia.”
Tôi gượng, mời anh vào nhà.
Trần Thái thở hồng hộc, Kiều Kiều thì ngồi bẹp dưới đất, hai mắt đỏ như bị viêm.
Ông nội đứng dậy, liếc qua hai người rồi tôi:
“Con ngoan, lên thư phòng ông nội có chút .”
Sau khi luật sư trao đổi , tôi sốc hết mức mồm cũng há ra, cầm tách trà run run, tí nữa thì làm đổ.
Ông nội thở dài: “Hiện giờ vẫn có bằng chứng, Kiều Kiều chắc đã là ruột thịt của nhà Trần.”
“Tranh Tử, coi như ông nội xin con, sự nghiệp đời ông gây dựng không thể để rơi vào thằng ranh đó được!”
Luật sư Đàm đẩy gọng kính: “Cô yên tâm, toàn bộ tài sản sẽ được giao ra sau khi qua sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô.”
“ tiên cô cần gia nhập tập đoàn Trần thị để lấy lòng tin các vị cổ đông và đứng vững trên chiếc ghế chủ tịch đã.”
Tôi vuốt mặt, khóc không ra nước mắt, hôm qua còn tin mình là thiên kim giả, nay lại có một đống tiền đổ lên đầu.
“Ông nội, con không muốn đâu, con vừa ra trường một năm, còn chơi bời, làm sao có thể nói cái là vào ty được.”
Bảo tôi vào cái hang sói đó, tôi thà về quê chăn bò còn hơn!
Ông nội nhíu mi, xua :
“Giả vờ giả vịt cái gì, có nhà Tiêu chống lưng rồi, còn dám giấu ông nội! Quyết thế, mai ty làm .”
Tôi ủ rũ như chuột, vừa ra thì hai cái đầu lấp ló ở cầu thang, đoán được là ai nên chẳng để tâm, đi thẳng về phòng.
Hai người kia nhìn nhau, Kiều Kiều bám chặt lấy Trần Thái, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo sợ.
“Làm sao bây giờ, nếu thân phận của bị lộ thì sao đây?”
Trần Thái huých cô : “Sợ cái gì, còn lâu ông được, nếu không còn cách nào nữa, có thể liên lạc A Tứ thôi.”