Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

06.

Anh không có tầm nhìn độc đáo, ngành anh tư là Esports đang phát triển mạnh nhất mấy năm gần đây, thủ đoạn của anh còn độc đáo hơn tầm nhìn của anh.

Trì Chiêu Dương, đây là một nhân vật tàn nhẫn hắn tuyệt đối không dám dây vào.

Người này, mặt , lòng còn hơn.

Cường T.ử cười nịnh nọt, “Trì tổng, ngài cứ tiếp tục, ngài cứ tiếp tục.” Nói xong, Cường T.ử liền xám xịt rút lui ra .

Trương Khải thấy hắn đi ra một mình, có chút bất mãn, thái độ không tốt hỏi, “Cô ta đâu?”

Cường T.ử cẩn thận nhìn xung quanh, đó mới ghé sát tai Trương Khải, nói nhỏ, “Trì tổng trong, tôi không dám cưỡng ép đưa người ra.”

Trương Khải lại âm u lau mặt một lần nữa. Rõ ràng rượu vang đỏ mặt đã lau khô từ lâu, nhưng anh ta vẫn thấy dính nhớp, không thoải mái.

Trong lòng cũng theo đó không thoải mái.

lại trùng hợp đến thế, Trì Chiêu Dương lại vừa đúng lúc đây.

Nhưng nghe nói Trì Chiêu Dương ghét xen vào của người khác nhất, lần này, anh ta lại vô tình giúp Ôn Tường một tay?

Trương Khải nghĩ mãi không ra, cũng không nghĩ nữa.

Anh ta phất tay, hung hăng nói một “Đi”.

Ôn Tường vẫn trong Kinh thành, không nào mọc cánh bay đi được.

Họ còn thời gian dài phía .

Nghe thấy một đám người ồn ào rời đi, Ôn Tường mới theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cứ tưởng động tĩnh mình tạo ra đã đủ nhỏ, nhưng không ngờ vẫn bị Trì Chiêu Dương nhận ra.

Bởi vì cô thấy động anh lấy khăn ăn lau tay, dừng lại một chút.

Vừa yên tâm, Ôn Tường liền thấy mắt chân mình đau rát.

Hôm nay đến chỗ hẹn, mặc dù cô cố gắng trang điểm đơn giản, nhưng cũng sẽ không quá xuề xòa.

Lúc ra cửa, cô đi một đôi giày cao gót 5 cm.

Chiều cao 1 mét 65 của cô, cộng thêm 5 cm gót giày, vừa vặn đạt được 1 mét 7.

Vừa rồi lúc chạy trốn khắp nơi cô có không cẩn thận bị trẹo chân.

cũng là giày cao gót 5 cm, mang vào không nào nhẹ nhàng như giày thao được.

Lúc này, mắt chân đau nhức.

Hiện tại cô muốn ngồi xoa bóp mắt chân của mình, nhưng trong phòng riêng đã không còn chỗ trống.

có một mình cô đứng trong phòng, rất đột ngột. Cô như một người không được hoan nghênh, vô tình xâm nhập vào buổi gặp gỡ hài hòa và yên tĩnh của người khác.

Lúc này, Trì Chiêu Dương thản nhiên mở miệng, “Còn có gì không?”

Ôn Tường lúc không phản ứng kịp, cô không nhận ra đó là lời anh nói với cô.

Khi cô nhận ra, cô bối rối.

Ôn Tường c.ắ.n môi, cuối vẫn nói sự thật, “Tôi bị trẹo chân… đi không nổi.”

Người bạn ngoại quốc nghe thấy Ôn Tường nói, hướng về phía mắt chân cô nhìn thoáng qua.

khi nhìn xong, anh ta kinh hô, “Trời ơi, chân cô sưng vù lên rồi kìa!”

Ôn Tường lúc này mới cúi nhìn chân phải mình.

Quả thật đã sưng lên, hơn nữa sưng rất to.

Vừa xanh vừa sưng, nhìn như chân giò heo .

Sự tủi thân, như thủy triều, từ từ dâng lên trong lòng Ôn Tường.

Nhưng đây không có ai mở lời giữ cô lại. Cũng không có ai quan tâm cô.

Cô vén những sợi tóc rủ tai, giọng nói nghẹn lại, trong đó mang theo sự tủi thân chính cô cũng không hay biết, “ tôi đi đây. Hôm nay, ơn các anh.”

Cô cố gắng ưỡn thẳng lưng, như một công chúa kiêu ngạo, tập tễnh đi về phía cửa.

Lúc này, Trì Chiêu Dương ném khăn ăn trong tay , động tự nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Chờ một chút.”

Ôn Tường nghe , dừng bước.

Xoay người, chờ đợi anh nói tiếp.

Sự mong đợi của cô, cuối vẫn không thất bại.

Bởi vì cuối cô đã chờ được câu trả lời mình muốn.

Anh nói, “Tôi đưa cô đi .”

Người bạn ngoại quốc khó tin nhìn Trì Chiêu Dương, “Trì?”

Người đều nói Trì Chiêu Dương là người nhạt, anh ta là đối hợp của Trì Chiêu Dương mấy năm nay, nên đương nhiên hiểu rõ hơn người một chút.

Trì Chiêu Dương không tính tình , còn đến cực điểm.

Anh ta nghĩ, lần này Trì Chiêu Dương cũng sẽ như mọi lần đây, khoanh tay đứng nhìn, coi như không thấy. Dù cảnh tượng tương tự như thế này anh đã gặp còn thiếu ?

Nhưng xem kìa, vừa rồi anh ta nghe thấy cái gì.

Trì Chiêu Dương lại muốn đưa cô gái lần gặp mặt này đi !

Trì Chiêu Dương dường như hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của bạn bè, anh vừa cầm lấy áo vest của mình giá áo khoác vào, vừa nói với người bạn ngoại quốc, “John, công việc hợp cụ , chúng ta hẹn lần .”

John theo bản năng gật .

Đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta đảo qua đảo lại giữa Ôn Tường và Trì Chiêu Dương.

Anh ta đột nhiên thấy, hai người này, không phải lần gặp mặt nhỉ?

Ôn Tường tập tễnh bước ra khỏi phòng riêng.

Trì Chiêu Dương đi đến mặt cô, quay lưng về phía cô, khom người ngồi xổm .

Ôn Tường mím môi, rũ mắt nhìn anh, hỏi một câu thừa thãi, “Làm gì?”

“Cõng cô. Mau lên đi.”

Ôn Tường khô khan “ờ” một .

Cô bò lên lưng Trì Chiêu Dương, vòng tay ôm lấy cổ anh.

như vô số lần cô đã từng làm như .

Trì Chiêu Dương thuần thục nhấc người cô lên.

Động của anh quá đỗi tự nhiên, cứ như đã làm vô số lần rồi .

hai người đồng thời khựng lại.

đó, Trì Chiêu Dương không nói một lời cõng cô lên xe.

Tài xế ghế lái làm đúng phận sự của một tài xế, đó là không nhìn nhiều, không hỏi nhiều. Anh ta theo phép hỏi một câu, “Trì tổng, đi đâu ạ?”

Trì Chiêu Dương đơn giản nhả ra hai chữ, “ .”

Không khí trong xe quá đỗi tĩnh lặng. Không có ai nói , ngay âm thanh từ nhạc xe hay radio cũng không có.

Ôn Tường dựa vào cửa sổ xe, ngước mắt nhìn phong cảnh . Đột nhiên, xe cua gấp một cái, người cô thẳng tắp đổ về trái.

Ôn Tường cố gắng giữ vững cơ , nhưng không có dụng gì.

Cô thuận theo lực hút, trùng hợp lại trùng hợp, vừa vặn ngã vào lòng Trì Chiêu Dương.

Tài xế vội vàng xin lỗi phía , “Xin lỗi, Trì tổng, ven đường đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ.”

Trì Chiêu Dương thản nhiên “ừm” một .

Ôn Tường theo bản năng ngước mắt, nhìn khuôn mặt gần ngay mắt.

Sự ngông cuồng, bốc đồng của tuổi trẻ ngày xưa đã hoàn toàn được thu liễm, biến thành sự điềm tĩnh, nội liễm không lộ ra .

Nụ cười mờ nhạt đã từng lóe lên trong mắt anh mỗi khi nhìn thấy cô năm đó, cũng chuyển thành vẻ thanh lãnh, nhạt.

Lúc này, Trì Chiêu Dương vừa vặn rũ mắt.

Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.

Rõ ràng là một đôi mắt.

Ánh mắt, lại hoàn toàn khác biệt so với kia. Những niềm vui và sự dịu dàng đã từng rõ ràng nơi đáy mắt ấy, dường như đều bị thời gian chôn vùi, tất đều biến mất.

Ôn Tường mím môi, cố gắng lờ đi giác khó chịu trong lòng, ngồi thẳng dậy khỏi lòng anh.

Đến , Ôn Tường khẽ thở dài trong lòng.

Đây đã là lần thứ hai cô đến trong vòng một ngày ngắn ngủi.

Điều này thực sự không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì.

khi kiểm tra cẩn thận mắt chân của cô, đã có kết luận sơ bộ. “Không có vấn đề lớn, gần đây chú ý nghỉ ngơi thật tốt, về nhà chườm là được.”

Ôn Tường cười một , “ ơn bác sĩ.” Cô vừa định buông ống quần đang xắn , thì Trì Chiêu Dương đã giữ chặt mắt chân cô.

Lực tay anh không nhỏ, Ôn Tường nhất thời không cử động. Một chút ấm nhàn nhạt từ lòng bàn tay anh, từng chút từng chút truyền đến da thịt cô. Cô theo bản năng rụt chân mình lại.

“Đừng nhúc nhích.” Trì Chiêu Dương nheo mắt, “ đùi cô là gì?”

Ôn Tường lúc còn khó hiểu chớp mắt. đó, cô đột nhiên nhớ đến vết thương cô vừa bị sáng nay. người cô ngã đống mảnh thủy tinh, đùi đương nhiên cũng có không ít mảnh thủy tinh găm vào da thịt, vì chỗ bị thương đều được băng bó.

Ôn Tường không muốn để mất đi chút tôn nghiêm cuối của mình mặt Trì Chiêu Dương.

Hiện tại cô đã đủ chật vật rồi, nên cô không muốn để anh nhìn thấy, mặt chật vật hơn của cô.

Đây là sự kiên trì cuối của cô.

Ôn Tường dùng sức rút chân mình ra khỏi lòng bàn tay anh, đó buông ống quần , giả vờ như không có gì nói, “Không có gì đâu. là không cẩn thận bị thương thôi.”

Lúc này, vì cúi người, chiếc áo len ngắn trong của Ôn Tường hếch lên, để lộ một đoạn eo cô cũng đang được băng bó.

Da cô trắng nõn, mịn màng, đẹp như ngọc dương chi thượng hạng. Một miếng băng gạc nằm đó, trông vô chướng mắt.

Trì Chiêu Dương tinh mắt, lập tức nhìn thấy miếng băng gạc eo cô.

Anh vào eo cô, giọng nói khó hiểu, “, cái này lại là gì?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương