Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Chương 4

Tôi lách qua anh, chạy đến bên vali, đặt đất mở ra.

Phía sau, giọng Thẩm Trác Ngôn đầy khó xử:

“Văn Thấm, em anh giải thích…”

Mật mã là sinh của tôi, vali mở ra.

Bên … không có túi.

Tôi nhìn trái, nhìn phải, xem đi xem lại.

Sau ngẩng , ánh mắt sắc dao:

“Cái túi của em đâu?”

Tôi hiếm khi Thẩm Trác Ngôn có biểu có lỗi .

Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy:

“Đứng đi, sàn lạnh đấy.”

Anh dắt tôi đến sofa ngồi .

Tôi khoanh tay, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt kiểu: hừ, xem anh biện minh thế nào.

anh thật quá bận, nên không có thời gian.”

Anh nửa quỳ , nhìn thẳng vào tôi:

“Đến về anh mới rảnh để đến hàng… nhân viên nói chiếc cuối cùng đã bị mất từ hôm .”

“Anh đã nhờ họ điều hàng từ nơi khác về rồi, chắc khoảng hai nữa em có thể nhận được…”

Anh mím môi, lo lắng chờ phản ứng của tôi.

Nói thật, tôi rất thất vọng.

Dù gì cũng đã trông mong lâu , người ta thường nói kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Tôi hoàn toàn có thể nhờ người khác hộ.

Việc nhờ anh mang về… là vì tôi chứng minh anh để ý đến tôi.

Nếu là kia, tôi chắc chắn sẽ nổi giận 2 3 đêm.

cần nhớ đến giấc mơ

Lửa giận dâng đến cổ họng lại bị tôi nuốt .

Tôi lẩm nhẩm tụng kinh:

Không được giận, không được giận.

Không được gây !

Anh ấy không ý.

Không ý.

Tôi hít sâu, nặn ra một nụ cười cứng đờ:

“Ồ ồ… không sao đâu!”

Thẩm Trác Ngôn sững người.

Tôi vung tay giả vờ rộng lượng:

“Không sao! Không cần đâu!”

Tức điên chứ không sao!!!

Lát nữa tôi tự đi tìm người hộ luôn!

Tôi bật dậy định chạy lầu.

Chưa kịp bước mấy bước, cổ tay tôi bị kéo lại thật mạnh.

Thẩm Trác Ngôn nhíu chặt mày:

“Tại sao lại không cần nữa?”

“Em không đồ anh nữa à?”

“Hay là…”

Ánh mắt anh sắc lại:

“Đã có gã đàn ông khác em rồi?”

Tôi: “???”

Tôi hoàn toàn không theo kịp mạch não của Thẩm Trác Ngôn, biết là tâm trạng của anh đột nhiên xấu đi rõ rệt.

Cơn giận tôi đã đè nén cuối cùng lại “bùng” một cái lao thẳng .

Mà khoan đã…

Sao anh lại giận???

Rõ ràng là anh không giữ lời !

Tôi đã thông rồi!

Mà anh tỏ thái độ!?

bóp cổ tay tôi đau điếng nữa!

“Thẩm Trác Ngôn, tay em đau !”

tôi nói , anh chợt bừng tỉnh, lập tức buông tay.

“Xin lỗi.”

cổ tay tôi đỏ cả một vòng, anh vội nói:

“Anh…”

Tôi càng nghĩ càng tức.

Bao nhiêu quyết tâm thay đổi bay sạch.

Tôi chẳng buồn anh nói nửa chữ, quay chạy lầu, đóng sập thật mạnh.

Đồ đáng ghét Thẩm Trác Ngôn!

Dù sau này tôi có bị hủy hôn, ngủ ngoài đường… tôi cũng không tha anh!

Khi tôi nằm giận dỗi phòng thì ngoài vang giọng anh.

“Đừng giận nữa, là anh không đúng.”

Giọng anh khàn khàn:

“Vài nay anh ngủ được vài tiếng, vừa máy bay, chưa quen múi giờ… lại bị , óc choáng váng, nói sai rồi.”

Anh ho vài cái, đúng là bị thật.

Tôi gắt :

“Em không , anh đừng nói nữa!”

“Được, anh không nói.”

Anh lại ho nhẹ mấy tiếng:

“Em nghỉ sớm đi. Chúc em ngủ ngon.”

Rồi anh thật đi mất.

Tôi nằm trên giường, nghĩ đến tiếng ho của anh, lòng lại rối bời.

Anh đúng là đáng ghét thật đấy…

mà anh mà.

Tôi có thể so đo gì với một nhân chứ.

Tôi tự an ủi: mai xem thái độ anh thế nào.

Nếu anh xin lỗi chân thành, thì tôi sẽ rộng lượng bỏ qua !

Tôi nghĩ thế… đến sáng hôm sau tỉnh dậy đã nhà không có anh.

Trên bàn có một bó hoa lớn và một hộp quà nhỏ.

Bên hộp quà là đôi bông tai phiên bản mới của hãng tôi hay đeo.

Hừ, lấy lòng tôi à!!.

mà… kiểu dáng đúng là đẹp thật.

Thôi được, nếu anh biết điều mà xin lỗi t.ử tế, tôi sẽ tạm tha .

Tôi đợi trái đợi phải không anh đâu.

có một tin nhắn anh gửi lúc chiều:

【Tối nay có tiệc xã giao, anh sẽ về trễ.】

Tôi không trả lời.

Đồng hồ 9 giờ rồi chẳng anh, tôi không chịu nổi nữa, bèn gọi trợ lý Trần Trầm.

Anh ta bắt máy ngay.

“Thẩm Trác Ngôn xã giao à?”

“Tối rồi ! Anh ấy có uống nhiều không? Anh ấy mà không biết tự lo mình sao!?”

Trần Trầm hạ giọng:

“Thẩm tổng dặn tôi đừng nói, tôi nghĩ nên nói cô biết… Phó tổng không có đi xã giao. Anh ấy bị sốt rồi… truyền dịch viện.”

Tôi: “Gì cơ!?”

Tôi vội thay đồ, phóng ngay đến viện tư nhân nơi anh nằm.

Tôi đến phòng VIP, Trần Trầm đứng ngoài canh.

Anh ta cúi chào, tôi bảo anh ta đi về nghỉ rồi mới mở vào.

Thẩm Trác Ngôn nửa nằm trên giường , một tay truyền dịch, ở mặt mở máy tính việc.

tiếng bước chân, anh ngẩng nhìn về phía .

là tôi, anh sững lại:

“Văn Thấm?”

bực mình dâng trào, liền giật lấy laptop đặt sang sofa:

“Anh bị sao hả!?”

“Truyền dịch rồi bày đặt việc!”

“Hay là anh tình nằm viện lâu thêm chút, khỏi phải về nhà nhìn mặt em!?”

sao có chuyện .” – Thẩm Trác Ngôn nói khẽ:

“Anh sợ… em không gặp anh.”

“Anh lập tức nhắm mắt nghỉ đi!” – Tôi ra lệnh:

“Ngay bây giờ! Nếu không, em sẽ thật không gặp anh nữa!”

“Được.”

Anh đáp , mắt nhìn tôi.

Tôi lại trợn mắt định nổi nóng:

“Anh nhìn em gì! Ai ngủ mà mở mắt hả!?”

Anh hỏi:

“Em lát nữa có về không?”

“Không về!”

Tôi ngồi phịch sofa:

“Em phải trông anh. Lỡ anh lại lén việc thì sao?”

Thẩm Trác Ngôn hình đã được câu trả lời anh mong đợi, liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Có lẽ anh thật quá mệt nên chẳng mấy chốc hơi thở đã ổn định, chắc là ngủ rồi.

Tôi chuyển từ sofa sang ngồi ghế cạnh giường, chống cằm nhìn anh.

Tôi nhớ đến giấc mơ kia.

đây tôi luôn nghĩ, tính tình của tôi , nếu Thẩm Trác Ngôn chịu không nổi thì… tôi đi tìm người khác chịu được tôi là được.

Tùy chỉnh
Danh sách chương