Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
anh có chút đáng thương, thế là tôi cân nhắc một giây… rồi kéo anh ra hành lang, chọn một góc khuất người.
Anh khó hiểu:
“Sao vậy?”
Tôi kéo cà vạt anh xuống để anh cúi thấp hơn, rồi kiễng chân hôn chụt một cái lên má anh.
Hôn xong, tôi giả bộ thản nhiên:
“Thưởng cho anh , thế đủ chưa?”
“Đủ.”
Anh cong môi cười: “Vậy em có thể thưởng thêm một cái không?”
Anh đúng là biết voi đòi tiên…
Nhưng tôi là người rộng rãi mà nên tôi định cho anh thêm một cái.
Nhưng còn chưa kịp nghiêng người lại gần, thì trong một bao cách không xa, bỗng vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
Bản tính hóng drama của tôi lập tức trỗi dậy, bỏ luôn việc hôn tiếp:
“Hôm khác rồi thưởng!”
Tôi chạy về hướng bao kia.
Trong đã có năm sáu người. tôi đến, Khương Quyên đang nạt nộ cô gái đối diện:
“Cô còn định bám theo bao lâu hả!? Chia tay lâu rồi mà còn dai đỉa đói !?”
Cô gái kia trông đáng thương:
“ …”
đứng bên cạnh Khương Quyên, mặt lạnh tiền.
Anh chỉ chai rượu trên bàn nói:
“Cô uống hết chai , tôi sẽ cho cô mượn ba mươi vạn chữa bệnh cho em trai cô.”
Cô gái kia lấy hết can đảm, cầm chai rượu lên uống.
Nhưng rượu mạnh quá, mới uống một ngụm cô đã sặc rượu, còn ho dữ dội, rượu tràn xuống ướt cả áo sơ mi trắng.
Tôi chịu không nổi, đẩy cửa xông :
“Các người cái gì vậy!? Điên hết rồi !?”
Tôi tay ra, Thẩm Trác Ngôn lập tức hiểu ý, cởi áo đặt tay tôi.
Tôi áo lên cho cô gái ấy, che lại phần áo bị ướt:
“Đừng uống . Không ba mươi vạn sao? Tôi cho cô mượn!”
Khương Quyên xen :
“Văn Thấm, đừng lo chuyện bao đồng!”
Tôi liếc cô , trong lòng gào thét: Trời ơi! Đây mới đúng là phụ độc ác nè!
Tôi mà ác cái gì chứ! Tôi chỉ hơi hay mình mẩy thôi mà! Thật là oan ức quá đi!!
Cô gái hai mắt đỏ oe nói lời cảm :
“Cảm .”
Cô ấy sang Thẩm Trác Ngôn:
“Cảm tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Trác Ngôn xua tay:
“Cảm cô ấy thì đúng hơn.”
Tôi ngạc nhiên:
“Hai người quen nhau ?”
Cô gái gật :
“Em là Quý Hạ, nhân viên của Tập đoàn Thẩm thị.”
Cú sốc thứ hai của buổi tối đập thẳng tôi.
Quý Hạ?
Quý Hạ!!!
Không đây chính là chính trong giấc mơ sao!?
Trời ạ.
Một bé tí mà đủ cả chính, chính, phụm phụ, đủ bộ nhân vật trọng yếu luôn rồi.
Nếu đã loạn nồi lẩu thập cẩm rồi thì… nhân cơ hội mà xử luôn vậy.
chiếc áo của Thẩm Trác Ngôn tôi vừa cho Quý Hạ, tôi rùng mình:
Không ổn!
Tôi vội chỉ một con trai trong :
“! Cởi áo ra tôi!”
dù mơ hồ nhưng ngoan ngoãn cởi .
Không chần chừ, tôi giật phắt áo của Thẩm Trác Ngôn khỏi người Quý Hạ, ném sang một bên, rồi đại áo của kia lên cho cô ấy.
Cả sững sờ.
Khương Quyên đơ mặt:
“ điên ?”
“Tôi điên cái !” – Tôi quát lại.
“ với cô cái gì hả? Bình thường rảnh quá thì đi gây sự với tôi là đủ rồi nhé!”
Rồi tôi quay sang :
“Có cái miệng để gì thế hả? Biết nói tiếng người không? Thấy kiểu thích thể hiện anh là tôi đã ngứa mắt rồi!”
Đám pháo hôi hóng chuyện bên cạnh không thoát:
“Còn mấy người ! Suốt ngày kích động hùa theo! Nhàn rỗi quá thì đi xúc phân ở làng đi!”
Tôi c.h.ử.i đồng loạt, không sót ai.
Cuối cùng, chỉ có Thẩm Trác Ngôn là đủ sức lôi tôi ra ngoài.
Anh kéo tôi đi vừa xin lỗi mọi người:
“Xin lỗi, tính cô ấy hơi nóng, tôi không cản .”
Trên đường ra bãi đậu , tôi vẫn còn càu nhàu.
Cho đến khi anh định mở cửa cho tôi.
Tôi đột ngột dừng lại.
anh.
Lại Quý Hạ đang bị tôi kéo theo.
Rồi nói nghiêm túc:
“ chìa khóa đây. Em cô ấy về. Anh tự về trước đi.”
Anh sững lại:
“Vì sao?”
Còn vì sao ?
Giảm tiếp xúc giữa anh và chính chứ gì!
Nhưng tôi không thể nói vậy nên đổi sang chế độ gây chuyện hợp lý:
“Anh tưởng anh không có lỗi ? nãy em chưa nói gì chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho anh ! Tự về nhà mà soi xét lại bản thân đi!”
“…”
Không còn cách nào, anh đành gật :
“Vậy em lái cẩn thận. Về sớm một chút.”
Tôi vung tay:
“Biết rồi!”
…
Tôi lái Quý Hạ về.
Quý Hạ cứ cảm mãi:
“Cảm , em sẽ sớm trả lại tiền…”
“Không vội. Sau thiếu tiền thì tìm tôi, đừng tìm cái thằng mất nết kia.”
Nói rồi, tôi gấp rút bổ sung:
“Và đừng tìm Thẩm Trác Ngôn!”
Nghĩ đến chuyện cô ấy vẫn ở Thẩm thị, tôi càng khó chịu:
“Hay em chuyển qua ở công ty nhà tôi đi? Tôi trả lương cao hơn Thẩm thị! vậy em trả tiền nhanh hơn, đúng không?”
Chút tiền không hề quan trọng bằng việc để cô né xa phụ và chính!
Mắt Quý Hạ sáng rực:
“Em đồng ý! Cảm !”
Cô ấy đẹp, lại mạnh mẽ bông hoa dại.
Càng tôi càng tức, tại sao chính nhất định là ?
Không đổi hả?
Không có chính thì c.h.ế.t ?
Thế là tôi bảo:
“Quý Hạ, em không nhất thiết chọn đâu. Loại có gì để em lưu luyến chứ? Nhớ kỹ nè: em là chính của cuộc đời mình, em chọn ai thì người mới là chính! Em muốn chọn ai !”
Có vẻ cô ấy chưa hiểu hết, nhưng vẫn gật :
“Vâng.”
Tôi lại vội vàng nhấn mạnh:
“Nhưng tuyệt đối đừng chọn Thẩm Trác Ngôn!”
Quý Hạ ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Vậy… em chọn không?”
“Ể?”
Tôi có linh cảm gì sai sai:
“Tuy đây không ý định nói… nhưng mà sao ! Em có thể chọn bất kì ai khác, hoặc chẳng cần chọn ai hết cho khỏe. Có gì khó khăn cứ tìm !”
Cô ấy khẽ mím môi:
“Vì sao lại giúp em?”
“Tại sao có lý do gì chứ?” – Tôi nháy mắt,
“Con gái giúp con gái là chuyện hiển nhiên mà!”
Nhà của Quý Hạ còn xa hơn tôi tưởng. Tôi mất bốn mươi phút lái để cô ấy về.
Nghĩ đến quay về lại mất thêm bốn mươi phút … thật sự hơi oải.