Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

31.

Vốn dĩ trên bàn tiệc Kỳ Hạ một giọt cũng không đụng, vậy mà hôm nay anh ta lại đột nhiên hết này đến khác.

bàn người im lặng như ve sầu mùa đông, không ai dám mở miệng nói câu nào.

Người phụ trách của ty Trần Nguyệt lén kéo tôi sang một bên hỏi:

“Kỳ không hài lòng với lần hợp tác này ?”

Tôi lắc đầu:

“Tâm trạng không tốt thôi.”

Ông ta liền ghé sát lại, thần thần bí bí hỏi:

“Hai người cãi nhau à?”

Câu hỏi khiến tôi sững người, vội xua tay:

“Hiểu lầm rồi, tôi và Kỳ trong sạch lắm, người kia là người khác.”

Người phụ trách đầy ẩn ý:

“Trong sạch cái ? Ánh mắt cậu ấy là đã không trong sạch rồi.”

“Tôi nhớ năm ngoái dẫn người ăn với Kỳ , thuộc hạ không hiểu quy củ, nhân lúc Kỳ ngoài nghe điện thoại lại ép .”

“Trước giờ tôi chưa từng thấy Kỳ nổi giận lớn đến .”

“Cũng may là ném cái đầu người đó, chứ không cầm chai ném.”

Ký ức bất ngờ bị khơi lên.

là tôi chợt nhớ đến Kỳ Hạ khi đó — bạo nộ, u ám.

Trong mắt anh ta tràn ngập âm u, môi lại treo nụ :

“Mày là thứ ?”

“Xứng để người của tao kính mày ?”

Chiếc đập thẳng trán người kia.

Máu theo hốc mắt chảy xuống, che kín mắt hắn.

Nhưng hắn không dám lau, cũng không dám kêu đau.

Dù vậy, vẻ hung bạo trên Kỳ Hạ vẫn không hề giảm chút nào.

Tôi sợ anh ta làm quá tay, liền kéo nhẹ tay áo Kỳ Hạ, muốn anh ta dừng lại.

Anh ta không phản ứng.

Tôi lại nắm lấy vạt áo anh ta, nhỏ giọng nói:

“Kỳ Hạ, anh như vậy… tôi sợ.”

Kỳ Hạ khựng lại.

Toàn thân sát khí của anh ta bỗng chốc tan biến như tuyết xuân tan chảy.

Anh ta nói:

“Được.”

“Đừng sợ.”

32.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi bỗng nhiên muốn cùng Kỳ Hạ vài .

Kỳ Hạ à, từ nay về sau là giới của các người — những nhân vật chính.

NPC như tôi sẽ không chen nữa đâu.

Cuối cùng, ơn anh.

ơn anh đã tôi rất nhiều tiền.

là… rất rất nhiều tiền.

Kết quả là bữa tiệc kết thúc.

Anh thì tỉnh táo như thường.

tôi thì… mất hết thể diện.

Tôi ngồi bên lề đường đến mờ mắt.

Không có lý do khác, say thì thích thôi.

Kỳ Hạ luống cuống dùng đầu ngón tay lau nước mắt tôi, giọng khàn khàn hỏi:

“Giang Ngưng, yêu tôi đến vậy ?”

Đầu óc tôi choáng váng, hoàn toàn không kịp phản ứng, có thể anh ta rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

Xung quanh yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ tối, mắt Kỳ Hạ cũng đỏ lên.

Đôi mắt đen như mực lặng lẽ tôi, những xúc u ám trong đó âm thầm cuộn trào.

Đầu ngón tay anh ta mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve gương tôi.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe anh ta khẽ nói:

“Giang Ngưng, đừng nữa được không?”

“Tôi không Khương Ninh nữa.”

“Đừng nữa.”

tôi thấy bàn tay to rộng của anh ta mát lạnh, áp lên gò má nóng rực của tôi, dễ chịu vô cùng.

Tôi áp má mình lòng bàn tay anh ta.

Trong cuối thu, lời anh ta hòa trong gió, trở nên mơ hồ không rõ.

nên anh ta lại lặp lại một lần nữa:

“Giang Ngưng, tôi không Khương Ninh nữa.”

“Vì vậy… đừng nữa.”

33.

Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường, tôi ngơ vài giây, rồi bật một tiếng hét chói tai.

Ha ha.

Xong đời rồi.

Tôi không xúc kéo chăn trùm kín đầu.

Cứ mà an ổn đời luôn xong.

Đã có năng lực đọc suy nghĩ rồi, có trọng sinh thêm một lần chắc cũng rất hợp lý thôi nhỉ?

Có lẽ trong chăn hơi ngột ngạt.

tôi nóng ran đến phát điên.

Được lắm, có giỏi thì làm tôi nóng c.h.ế.t luôn .

Hai phút sau.

…Khoan đã.

Tiền của tôi chưa tiêu!

Tôi không thể c.h.ế.t được!

Tôi bật dậy mở điện thoại.

Ba mươi cuộc gọi nhỡ của Kỳ Hạ, kèm theo một tin nhắn duy nhất:

【Tôi đang đợi dưới lầu.】

Gửi từ bốn tiếng trước.

Thôi xong.

Tôi vẫn nên c.h.ế.t quách rồi.

34.

Kỳ Hạ dường như không ý định Khương Ninh nữa.

Anh tựa người bên chiếc Maybach màu đen, dáng cao dài thẳng tắp.

Giữa hai ngón tay là điếu t.h.u.ố.c đang cháy, dù đã đợi hơn ba tiếng đồng hồ, trong ánh mắt và hàng mày vẫn không hề lộ chút mất kiên nhẫn nào.

Những chiếc lá bạch quả vàng óng rơi lả tả, khẽ đáp xuống vai anh.

nhưng anh lại hoàn toàn không hay biết, cũng chẳng rõ đang suy nghĩ điều .

môi anh thoáng mang theo một nụ mờ nhạt như có như không, đến khi điếu t.h.u.ố.c nơi đầu ngón tay sắp cháy hết, anh cũng vẫn không nhận .

Nhưng Kỳ Hạ à…

Hình phạt dành việc từ bỏ nhiệm vụ của anh là vậy?

35.

Tôi gọi anh: “Kỳ Hạ.”

Kỳ Hạ bỗng ngẩng đầu lên, nụ nơi môi đậm hơn vài phần:

“Tỉnh rồi à?”

Tôi gật đầu, tranh nói trước:

“Đêm qua nhiều quá.”

“Con người tôi hễ say là hay .”

xin lỗi.”

Tôi sắc Kỳ Hạ dần dần trầm xuống, nhưng vẫn vô tư nói tiếp:

“Có điều anh cũng đâu khá hơn tôi.”

“Say đến mức nói toàn lời nhảm nhí.”

“Nào là ‘chiến đó.”

“Buồn c.h.ế.t được.”

Sắc Kỳ Hạ từng chút một mất huyết sắc.

Hàm dưới anh siết chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc lạnh, nhàn nhạt đáp:

“Ồ, vậy ?”

Tôi thẳng mắt anh, nghiêm túc nói:

“Ừ, đúng vậy.”

Kỳ Hạ đột nhiên :

.”

Rồi nụ ấy chợt tắt, anh thờ ơ nói:

tôi lại từng nghĩ rằng… em thích tôi nhỉ.”

Nói xong, anh liền xoay người rời .

Tùy chỉnh
Danh sách chương