Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Ngoại truyện: Sau khi kết hôn

1.

giới thiệu cho tôi một tiệm làm tóc.

được nửa chừng tôi mới phát hiện giá tóc là hai ngàn tệ.

Tôi mũi xám ngoét như tro tàn, bắt đầu tưởng tượng: họ lỡ tay luôn cái đầu tôi đi, phải tôi sẽ không cần trả tiền nữa không?

Nhà tạo mẫu thấy sắc tôi khác lạ, tưởng tôi không hài lòng, liền hỏi:

“Thưa khách, không hài lòng ạ? Tiệm chúng tôi quy định không hài lòng không tiền.”

“Tiệm chúng tôi không thiếu tiền, không vừa ý cứ thẳng.”

Hừ hừ, tôi anh trả ngược lại tôi hai ngàn không?

Thế là lúc đón tôi, anh nhìn thấy tôi trời long đất lở.

Sắc anh lập tức trầm xuống, dọa mức anh thợ tóc thật sự… trả ngược cho tôi ba ngàn tệ……

cái lương tâm c.h.ế.t tiệt của tôi đột nhiên trỗi dậy.

Tôi không !

Trên đường về, âm dương quái khí :

“Lần trước anh sắp c.h.ế.t mà còn không t.h.ả.m thế .”

Tôi đáp:

bây giờ anh c.h.ế.t thử xem, nhất định sẽ còn t.h.ả.m hơn.”

: “?”

2.

Sinh nhật sắp rồi.

Dù bây giờ anh đã Đông Sơn tái khởi, điều đó không ảnh hưởng gì việc tôi vẫn keo kiệt tính toán từng đồng một.

Tôi bỏ ra ba vạn mua cho anh một cặp râm, đắc ý cho vào hộp quà rồi đưa cho anh.

Anh hơi ngạc nhiên:

“Lần lại chịu tiêu tiền cho anh à?”

Tôi chớp chớp mắt:

là não yêu đương mà, là thế đó.”

Trong mắt anh hiện lên chút xúc động, vừa mở hộp ra sững :

râm?”

“Loại nữ à?”

Tôi giả vờ không biết:

“Chắc là mẫu dùng chung cho nam nữ?”

Anh nhìn tôi nửa nửa không:

không phải không biết là anh xưa nay chưa từng đeo râm sao?”

Tôi lắc đầu:

“Không rõ đâu.”

đã để giữ giúp anh trước nhé.”

lạnh một tiếng, vươn tay kéo tôi đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu:

quà sinh nhật của anh, thân trả đi.”

Tôi nhìn cặp râm của mình, rơi nước mắt… bán thân.

Anh xứng đáng!

3.

Trong một buổi tiệc tối nọ, .

Tôi mấy phần bánh ngọt đưa cho cô :

“Cái đỉnh lắm, cậu thử đi. ăn không hết lát nữa mình gói mang về.”

dở dở :

“Sao cậu vẫn y như thế?”

Bên cạnh, một gia tộc từng hiềm khích với buông lời nhạo ác ý:

“Quê mùa chỗ chui ra ? Dáng vẻ không lên nổi bàn, cả đời không thể đứng cùng một tầm với bọn tôi!”

nghiêng che chắn tôi phía sau, bình thản :

“Ồ, sao?”

“Tôi là đồ nhà quê đấy, dựa vào bản thân mình, giờ vẫn đứng chung trong một buổi tiệc với .”

xem, khi một ngày đó, chúng ta thật sự không còn ở cùng một độ cao nữa…”

“…mà là tôi đứng trên đầu không?”

Tư thái cô ung dung, nụ trên gương hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Trời ơi!

, rốt cuộc tiến hóa thành kiểu soái tỷ từ khi ……

Một ngày lại thêm yêu .

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương