Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không để ý Giang Xa cũng âm thầm theo tôi ra ngoài.
Tới phòng quay, vẫn là màn hình LCD lớn quen thuộc, bên cạnh có màn hình khác chiếu trạng thái khách mời bên kia.
Nhiệm vụ đơn giản: chia cặp, dùng nguyên liệu bếp nấu bữa ăn. Ai thừa thức ăn nhiều nhất sẽ bị phạt nhẹ vào tối.
Trước khi nấu, đạo diễn cho nửa tiếng tự do ghép cặp.
Thấy Thẩm Yên không ngần ngại chọn Tống Vân, tôi bật cười không nhịn được.
Chỉ có Giang Xa không cười nổi, vẻ mặt nặng nề như người oán hờn trong phim truyền hình dài tập.
Khi bên kia lộn xộn chọn cặp, tôi ghé sát Giang Xa, nhỏ giọng:
“Em gái anh với Tống Vân chắc quen nhau từ trước.”
Giang Xa trả lời không cam tâm:
“Anh không tin.”
Nói xong tôi mới nhận ra—sao tôi lại thì thầm với anh? Tôi là tổ quan sát mà!
Đạo diễn không bỏ qua, cầm kịch bản tới, cười gian:
“Bên này có hai diễn viên, chơi trò so tài diễn xuất đi, mọi người thấy sao?”
Đạo diễn ơi, ông có nghĩ đến cảm nhận người ngoài như tôi không vậy?
Thật sự—đồng tiền khó kiếm, lời khó nói.
Tôi thầm than.
Đạo diễn thấy tôi vẻ mặt u ám, nói:
“Thế này đi, Nam Nam, cô lên sân khấu tạo tình huống cho hai thầy diễn thử.”
“Tôi? À… vâng.” Tôi cố gắng cười gật đầu.
Khó khăn mới diễn xong cảnh: Tỏ tình nhưng bị từ chối với Doãn Tư Phàm — thì tôi lại bị gọi đóng với người yêu cũ, chủ đề Gặp lại người cũ.
Mà Doãn Tư Phàm còn chưa kịp nói câu nào thì Giang Xa đã kéo tôi ra, tay hơi mạnh, ánh mắt như chó giữ lãnh thổ gầm gừ đuổi người lạ.
Khoan đã, Giang Xa không phải kiểu “mèo trắng lạnh lùng” sao? Sao tôi lại thấy anh giống cún con ghen tuông?
Mệt lòng thật.
Đúng là Giang Xa không gặp may—bốc trúng đề người yêu cũ.
Tôi được đạo diễn dẫn ra bàn quan sát, hơi bối rối.
Giang Xa tiến đến, ánh mắt nhìn tôi:
“Dạo này… em còn ổn chứ?”
Không theo kịch bản, tôi ứng khẩu:
“Dĩ nhiên. Không có anh, tôi còn ổn hơn nữa.”
Anh cười khó xử:
“Sao em lúc nào cũng nói ngược vậy? Biết mà, chỉ cần em chịu nhường một câu, anh đã không rời đi.”
Tôi nhìn anh, lòng nhói lên, cố tiếp:
“Giang Xa, em không hiểu sao lúc nào em cũng phải nhường? Em không muốn mãi là người nhận lỗi, anh hiểu không?”
Nhớ lại kỷ niệm xưa, tôi nhập vai sâu hơn:
“Lỗi là của anh. Lần này anh sẽ là người hạ mình.”
“Nam Nam, dỗ anh đi, mình quay lại được không?”
“Cắt!” – Đạo diễn vỗ tay cười tươi:
“Không ngờ Nam Nam diễn cũng ổn! Có tiềm năng làm diễn viên lắm!”
【Trời ơi cảm xúc dây dưa chưa dứt này… thật quá rồi đó!】
【Ảnh đế là kiến thức cơ bản mà!】
【Nam Nam diễn đỉnh thật, sao giống thật vậy?】
【Ảnh đế lúc nãy nhìn y như cún con chờ chủ quay lại…】
【Nam Nam còn bảo bên kia có lịch sử tình cảm, cặp này thấy mùi ghê.】
【Ai nhớ ba người này là tổ quan sát không? Diễn xong luôn rồi, khỏi quan sát, ship thôi!】
【Thầy Giang với Tống Vân đứng gần nghe mùi gâu gâu xuyên màn hình luôn.】
[ – .]
【Gì vậy? Không được nha! Thầy Giang phải là mèo lạnh lùng chứ!!!】
Tôi lấy lại bình tĩnh, cười:
“Cảm ơn đạo diễn, nhưng làm diễn viên không hợp tôi đâu. Là do thầy Giang diễn quá hay, kéo một người nghiệp dư như tôi vào vai thôi.”
Giang Xa nghe vậy chỉ mỉm cười khẽ, không nói gì.
Không hiểu sao, ánh mắt anh lúc nãy chân thật đến mức làm tôi bối rối.
Tôi nói mặc đồ hơi lạnh, lặng lẽ lên lầu tìm áo khoác.
Vừa kéo khóa áo xong thì có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa, là Giang Xa.
“Nam Nam.”
“Ừm.”
Hai người nhìn nhau, không nói gì. Anh bật cười:
“Lâu ngày gặp lại, em lạnh nhạt vậy?”
Tôi cười theo, nhẹ nhàng:
“Anh muốn tôi phải đối xử thế nào?”
Giang Xa nhìn tôi, không đáp.
Tôi khẽ nói:
“Chúc mừng anh, ảnh đế rồi. Ghê thật.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen láy như chìm đắm dưới ánh đèn:
“Cảm ơn em.”
Im lặng vài giây, anh hỏi:
“Anh ta đối xử với em tốt chứ?”
Giọng hơi khàn, tôi nghi ngờ:
“Ai cơ?”
Giang Xa quay mặt đi, khó nhọc nói:
“Chồng em.”
Tôi ngơ ngác, bật cười:
“Bạn trai tôi còn không có, lấy đâu ra chồng?”
Đôi mắt anh bừng sáng, u tối tan biến.
“Em… chưa từng quen ai sau anh sao?”
Tôi cười buồn:
“Năm đó tôi đối xử với anh thế mà trời còn để tôi gặp người tốt sao?”
Giang Xa như muốn nói gì thêm thì đạo diễn bất chợt xuất hiện sau lưng:
“Ơ… thầy Giang, cô Nam, quên tắt mic à?”
“Chương trình vẫn livestream đấy.”
Giang Xa thản nhiên:
“Tôi tắt rồi.”
Tôi:
“Ối… xin lỗi, tôi là người ngoài ngành nên không quen tắt mic…”
Chúng tôi cùng xuống lầu, vừa đi vừa nhìn những dòng bình luận trên màn hình.
【Câu của Nam Nam vừa rồi nghe mùi tình cũ nhỉ?】
【Rõ ràng họ có vấn đề. Ảnh đế Giang sao quan tâm chuyện người ngoài có cưới không vậy?】
【Nghe kỹ chưa: “lâu ngày gặp lại”, “từng làm tổn thương anh”, “chúng ta quay lại đi”…】
【Có ai nhớ hành lý Giang Xa ở tòa nhà khách mời không? Anh lên tầng làm gì? Để hỏi có chồng chưa?】
Tôi kéo vạt áo Giang Xa, cẩn thận tắt mic: