Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm sau đến ty, tôi xuống xe đã thấy Chu Minh Doãn đứng trước toà nhà, cầm bó hoa.
Ba tháng qua, tôi không phủ – anh ta đã thực sự .
canh, thuốc, sắp xếp xe đưa đón, đúng lúc tôi gặp khó khăn xuất hiện giúp đỡ, thái độ bao giờ thấp đến thế.
Rõ ràng là muốn đắp.
Nhưng tôi… đã không là Trần Thanh của ngày xưa nữa rồi.
Tôi không cho rằng “chân thành” là thứ đáng trân trọng trước.
“Đã ba tháng rồi, Thanh .” – Chu Minh Doãn cất tiếng, giọng khản đặc, run rẩy.
“Anh không dám mong em tha thứ ngay. Vì gì anh làm, so với tổn thương anh gây cho em, chẳng là gì .
Nhưng… anh tiếp tục đắp, mười năm, hai mươi năm, đời cũng được. Em… có đừng đẩy anh không?”
Tôi đứng , im rất lâu.
“Chu Minh Doãn.” – Tôi thở dài.
“Trên đời này, có mối quan hệ – đã vỡ là vỡ.
Cho dù có gắn lại, cũng có vết nứt.
Và cần một cơn gió thổi qua, nó lại nứt lần nữa. Mà lần sau… thường đau hơn lần trước.”
“Không phải mối quan hệ nào cũng nên cố gắng vá víu. ta… dừng lại thôi.”
Ánh mắt Chu Minh Doãn lập tức tối đi.
“Thanh , em… đừng rời anh…”
“ một chuyện, có lẽ đời này anh cũng không biết.” – Gió bắt đầu mạnh hơn, thổi đến lạnh sống lưng tôi.
“Ngay em phát hiện anh ngoại tình, em vừa bệnh viện về…
Bác sĩ nói, em đang mang thai, gần hai tháng.”
12
Không gian lập tức rơi tĩnh .
bao giờ sắc mặt Chu Minh Doãn lại tệ đến vậy.
“Là con của ta… đúng không?”
Tôi khẽ bật cười cay đắng.
“Phải.”
Đứa con đầu tiên mất vì tai nạn, giờ… tôi lại mất thêm một đứa nữa.
“ anh mải ở bên tình nhân, em một đến bệnh viện, tự xoá đứa bé.”
Chu Minh Doãn siết chặt nắm đấm, đốt ngón trắng bệch vì quá sức.
“ lỗi… lỗi em, tất là lỗi của anh.”
Giọng anh ta khàn đặc, sắp gục ngã.
Chu Minh Doãn tự tát một thật mạnh.
“Anh lỗi, Thanh … anh không đáng sống…”
“Chia em rồi, anh mới đã đánh mất điều gì.
Em đã đối xử với anh tốt đến mức nào… Ở bên anh lúc trắng , để bố mẹ em đầu tư cho anh, thức soạn tài liệu, thay anh thương lượng với nhà cung ứng…
Anh… là anh không xứng đáng với em.”
Chu Minh Doãn khóc một đứa trẻ lạc đường giữa màn .
Tôi đứng đó, lẽ nhìn anh ta gào khóc vì điều tôi từng làm.
thứ anh ta từng vứt rác rưởi… giờ cuối cùng cũng được anh ta nhặt lên.
Nhưng… đã quá muộn.
Không phải tổn thương nào cũng có được xóa sạch bằng một lời lỗi.
Tôi xoay người, bước sảnh ty.
Cơn mưa giữa tôi, rốt cuộc cũng đã trút xuống.
Để lại mặt đất tan hoang, không nào dọn dẹp nổi.
Một khác mất ngủ, tôi lại được điện thoại Chu Minh Doãn.
Tôi không muốn nghe lời lỗi vô nghĩa của anh ta nữa.
Nhưng đúng qua, tôi được bảng kết quả khám sức khỏe của Chu Minh Doãn.
Sau khi ly hôn, căn nhà trước đây tôi sống cùng nhau thuộc về tôi.
Chu Minh Doãn đổi địa thư trong hồ sơ cá nhân.
Nên báo cáo vẫn được về nhà cũ.
Trên đó ghi rõ: trong não anh ta có một khối u.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết đi rất lâu.
Nếu anh ta thật sự muốn đắp,
Vậy tôi mang vết thương xưa cũ — biến thành con bài cuối cùng của .
Và đánh một cách thật đẹp.
Tôi đã trả lại báo cáo khám sức khỏe cho bệnh viện, yêu cầu họ đến ty của Chu Minh Doãn.
Tôi cũng đã âm thầm “dọn đường” để không ai biết tôi từng động tờ giấy đó.
Tôi muốn anh ta nhìn thấy kết quả ấy…
Đúng lúc cảm giác tội lỗi lên đến đỉnh điểm.
Tôi chờ anh ta quay lại, tiếp tục đắp cho tôi.
Chờ anh ta đem hết toàn bộ tài sản…
Trao cho tôi — người vợ cũ.
Nếu không lấy được nhiều tình yêu người từng yêu tha thiết,
Vậy hãy lấy thật nhiều tiền anh ta.
Anh chết, tôi sống.
Đó là kết tốt đẹp nhất mà tôi có nghĩ …
(Hoàn)