Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nghe em nói vậy, chắc là em gặp nhiều người lắm rồi hả?”
“Cũng… tàm tạm ạ.”
Vừa dứt lời thì Cố Cẩn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, sắc mặt u ám.
đó lạnh nhạt phán một câu: “Ra ngoài đi.”
Tôi cũng không hiểu mình nói trật chỗ nào, rõ ràng nãy còn ổn lắm mà…
Đúng là đàn ông lớn tuổi, tính khí thất thường.
Tuần đó có lẽ là quãng thời gian tôi làm việc “chăm chỉ tự nguyện” kể lúc vào công ty.
Mỗi ngày đều đúng giờ mang “sự ấm áp” đến cho Cố Cẩn, quan tâm sức khỏe, tinh thần của anh.
Tiện thể rắc thêm tí “đường”.
Chính là mấy câu ngọt ngào của tôi – dù ra tôi không giỏi nói lời đường mật – nên phải lên mạng tìm.
Copy & paste là chân ái.
【Em thích ăn đồ ngọt】
【Thích ăn kẹo】
【Thứ em thích ăn chính là kẹo cưới của đứa mình】
Nhưng những tin nhắn tôi cứ như rơi vào hố đen vũ trụ, không có hồi âm.
Cố gắng cả tuần không có tí tiến triển nào.
Tôi đầu nghi ngờ… có khi nào vấn đề là ở tôi?
Dù bé đến giờ tôi chưa từng chủ động theo đuổi ai bao giờ.
Thế là nhân cuối tuần, tôi lôi nhỏ thân ra để tâm sự.
muốn lộn ruột: “HAHA… xin lỗi nha, thường tao không vậy đâu, trừ khi không nhịn được.”
“Má anh nói cho tao chục triệu, đến lúc đó chia mày nửa.”
Nghe tới đây, ngừng ngay lập tức.
Nắm chặt tôi, mắt long lanh đầy cảm động:
“Chị em tốt, có tiền đừng quên nhau!”
“Mày hy sinh vì đại nghĩa, vì cả chúng ta, tao sự cảm động muốn khóc.”
Tôi nhìn , mặt đầy vạch đen: “Rồi rồi, khỏi cần diễn sâu .”
Vừa liếc thấy nheo mắt, tôi biết ngay sắp giở trò.
ghé sát tai tôi thì thầm vài câu.
Tôi nghe đỏ bừng cả tai: “Cái này… được không đó?”
“Ngoan nào, tin tao đi, không có thằng đàn ông nào chống nổi cú sốc thị giác kiểu này.”
“Trừ khi ảnh không ổn sự.”
Túi đồ trong tôi bỗng trở nên nóng rực.
Theo đúng kế hoạch bày, tôi về thay “chiến giáp” vừa mua.
Một bộ đồ ngủ có… đuôi thỏ.
Tôi tạo dáng các kiểu, chụp lia lịa, rồi chọn ra tấm có góc đẹp cho Cố Cẩn.
còn canh thời gian để… thu hồi đúng lúc.
Trước khi , tôi cẩn thận kiểm tra xem ảnh có hiển thị anh không.
Ai ngờ, người vừa nhắn lại trong tích tắc…
khi tôi bức ảnh đi, đúng một tiếng anh trả lời.
【…….】
dấu chấm này là ?
Chỉ vì cái chấm này mà cả đêm tôi không ngủ nổi.
Sáng hôm vác cặp quầng thâm như gấu trúc tới công ty.
Vừa ngồi xuống, đồng nghiệp trượt ghế qua cạnh :
“Khả Phàm, hôm qua lại bị tổng đốc Cố tăng ca hả?”
“ đúng là tấm gương của dân công sở. cường độ làm việc như anh thì người thường không chịu nổi đâu.”
Tôi gượng, thực ra kể ra đúng là nỗi nhục lớn đời tôi.
Càng nghĩ càng thấy tức. Nếu lúc đầu theo đuổi Cố Cẩn chỉ vì tiền, thì giờ đây, đó còn là danh dự của tôi .
Mềm không , vậy thì… đừng trách tôi chơi rắn.
Trong buổi họp, có vẻ như Cố Cẩn cũng cảm nhận được ánh nhìn oán trách tôi.
Anh chỉ liếc nhẹ tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục nghe các trưởng báo cáo.
Cuộc họp vừa kết thúc, tôi lập tức đi theo anh vào văn .
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi nắm lấy áo anh, chặn đường rút lui của anh lại.
Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh nói đi, cái chấm đó là gì? Anh có thấy nội dung trước khi em thu hồi không?”
Ánh mắt anh lạnh tanh, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến tôi run lên một cái.
Tôi buông , rồi nặn ra một nụ công sở, giúp anh vuốt lại phần áo vừa bị tôi làm nhăn.
“Xin lỗi, tổng đốc Cố, em chỉ là…”
Còn chưa kịp nói , Cố Cẩn nắm lấy cổ tôi vừa rụt lại.
Từng bước từng bước tiến lại gần, tim tôi đầu đập loạn.
Lùi mãi đến khi lưng chạm mép bàn.
Anh cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần.
Tim tôi đập thình thịch, bản năng khiến tôi nhắm tịt mắt lại.
Anh định làm gì vậy? Không phải bị tôi ép đến phát điên rồi ?
Nhưng rõ ràng là tôi còn chưa kịp “chơi rắn” cơ mà.
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào má.
Không biết anh định làm gì, mà mãi không thấy hành động tiếp theo.
Tôi len lén mở mắt ra, gặp anh đang nhếch môi .
Giọng trầm thấp vang lên tai:
“Không phải em nói thích tôi ?”
“Vậy thì bây giờ hôn tôi một cái, tôi sẽ đồng ý.”
Não tôi lập tức “sập nguồn”. Cái này có hơi… đột ngột quá không?
Tôi sống mươi bảy năm, theo lời thân thì tôi là kiểu:
“Đánh nhanh trên mạng, run rẩy ngoài đời.”
Người ta ai cũng nghĩ tôi thay người yêu như thay áo. sự là cảm giác bị hiểu nhầm mà không thể thanh minh.
Có lẽ hôm đó tôi bị mươi triệu làm cho mờ mắt…
liều mình làm chuyện lớn đời.
Còn bây giờ, sự can đảm như cái bóng bóng bị đâm thủng, xì hơi sạch sẽ.
Cuối cùng, tôi đỏ bừng cả mặt, đẩy anh ra rồi chạy khỏi văn .
Gió lạnh ngoài làm tôi tỉnh táo lại, lập tức rơi vào trạng thái hối hận không dứt.
“Song Khả Phàm, đừng buồn… cùng lắm thì lại quay về thời lương ba triệu một tháng thôi…”
“ mà không biết an ủi thì tốt khỏi an ủi luôn đi.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tao cảm giác Cố Cẩn không thể nào hoàn toàn không có cảm tình mày được.”
Cúp điện thoại, câu nói của con thân khiến tôi rơi vào trầm tư.
Cố Cẩn có thiện cảm tôi á?
Tôi nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý.
Ai mà lại dấu chấm cho người mình thích ?
Chỉ nghĩ đến đó thôi là cả người tràn ngập cảm giác thất bại.
……
Vì chuyện xảy ra buổi sáng hôm đó, tôi đầu cố tình né tránh anh.
Một đồng nghiệp vừa văn tổng đốc bước ra, mặt mày như đưa đám.
Cô thần thần bí bí ngồi xuống cạnh tôi, thì thầm hỏi:
“Tiểu Tống, nói đi, công ty mình sắp phá sản rồi đúng không?”
“Tất nhiên là không, mọi thứ vẫn thường. tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Vì rất lâu rồi tớ không thấy tổng đốc Cố mặt đen như hôm nay.”
“Hôm nay ai vào ảnh cũng bị mắng một trận tơi tả.”
“Nếu công ty không có vấn đề gì, vậy thì… tớ có một suy đoán táo bạo.”
“Tổng đốc chắc là đang yêu!”
Khóe miệng tôi giật giật: “ đúng là quá táo bạo rồi đó.”
Đúng lúc này, Cố Cẩn đột ngột bước ra, làm cô nàng suýt quỳ luôn tại chỗ.
Cô gồng mình giữ tĩnh, quay về bàn làm việc.
Khi anh đi ngang qua chỗ tôi, liếc tôi một cái sắc lẹm.
Tôi hoảng hồn cúi đầu xuống, không ngừng niệm thần chú trong lòng: “Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi…”
Anh không nói gì cả, chỉ rời đi luôn.
Tối hôm đó tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Hễ nhắm mắt lại là khuôn mặt Cố Cẩn lại hiện lên rõ mồn một, cùng ánh mắt có chút thất vọng của anh.
Chỉ vì anh mà tôi mất ngủ thành công.
Mất ngủ một đêm dẫn đến hậu quả hôm là cả người không còn chút sinh khí nào.
May là hôm đó là cuối tuần, không cần phải dậy sớm đi làm.
Sợ tôi suy nghĩ lung tung, con thân lôi tôi ra ngoài đi dạo mua sắm.
Ai ngờ cái đứa thấy sắc là quên , đi được nửa đường thì bị “crush” gọi, thế là bỏ tôi lại một mình.
Một mình chán quá tôi cứ đi dạo lung tung, đi ngang qua một nhà hàng thì liếc mắt thấy…
Tôi thấy gì thế này? Tôi vừa thấy Cố Cẩn đang thân mật nói chuyện một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ đó không ai khác, chính là trưởng nhân sự vào công ty.
Là một mỹ nhân. Trước giờ cũng có nhiều người đoán cô ta có gì đó Cố Cẩn.
Tôi cứ tưởng chỉ là tin đồn, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ… sự không thường.
người nói chuyện thì cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Tôi vội vã đi theo , mải nhìn họ mà không chú ý đường đi.
“Rầm” một phát, tôi vấp ngã thẳng xuống đất.
Đau quá, tôi hét oai oái.
Đầu gối bị trầy, còn đang rỉ máu.
Ngẩng đầu lên lần , bóng dáng của người biến mất lúc nào.
Không hiểu … rõ ràng lúc đầu theo đuổi Cố Cẩn chỉ vì tiền.
Nhưng nghĩ đến việc anh sự ở người khác…
Nghĩ lại cảnh lúc nãy, tôi lại thấy buồn không chịu được.
Tôi lê cái chân đau, tìm đến hiệu thuốc gần .
Mua thuốc chuẩn bị ra về thì lại không thấy bậc cửa ngay lối ra.
Lần vấp ngã, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau như dự đoán lại không đến.
Ngược lại, tôi được một đôi rắn chắc đỡ lấy.
“Mày không ?”
Một giọng nam dịu dàng vang lên tai tôi.
“Đàn em à? Trùng hợp ghê, em cũng ở đây à?”
“Anh đến mua ít thuốc, còn em… không ?”
Anh chỉ vào đầu gối bị thương của tôi.
Cơn đau lại ập đến lần .
Anh đỡ tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi.
“Thế này chắc không tiện đâu. Hay là để anh đưa em về nhé?”
“Xe anh đỗ ngay gần đây thôi.”
Tôi nhìn vào ứng dụng đặt xe, không hiểu hôm nay có sự kiện gì mà mãi vẫn hiện “đang xếp hàng”.
“Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Chiếc xe dừng lại an toàn dưới khu chung cư.
Tôi xuống xe, cảm ơn: “Cảm ơn anh nha. Hôm nào để em mời anh ăn một bữa.”
Không ngờ anh cũng xuống xe theo.
“ giúp thì giúp cho trót. Đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên. Anh đưa em lên luôn nhé.”
Vì khách sáo nên tôi mời anh vào uống ly nước rồi hãy đi.
Nhưng ai ngờ, chỉ vì muốn thể hiện tí lòng hiếu khách…