Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Cục Cưng Trong Bụng Tôi Đang Chỉ Đạo

Tôi là con chim hoàng yến thứ mười tám được Thái tử gia giới kinh thành – Thẩm Tu Diễn bao nuôi.

Dựa vào hình tượng “ngực to không não” và danh tiếng đen đỏ, tôi nổi tiếng trong giới giải trí… theo nghĩa xấu nhất.

Toàn mạng đều đang cá cược xem bao giờ tôi sẽ bị chơi chán rồi vứt xó như mười bảy người trước.

Cho đến khi tôi mang thai, và bắt đầu nghe thấy giọng một cục bông sữa trong bụng, điên cuồng mắng tôi trong đầu:

“Mẹ! Kiếp trước mẹ chết vì quá xấc xược đấy! Kiếp này phải giả vờ! Phải giả ngây! Giả ngoan! Giả hiền lành biết điều!”

“Mặc gì mà ren lưới khoét lỗ?! Mặc áo len cổ cao ngay lập tức!”

“Bà nội sắp tới rồi! Mau chép Kinh Tâm đi!… Thôi bỏ đi, mẹ nôn giả đi, trông giống hơn!”

Tôi cúi đầu nhìn bộ váy xuyên thấu mà Thẩm Tu Diễn vừa đưa tới, sờ bụng vẫn còn phẳng lì của mình.

…Được rồi, bảo bối, mẹ nghe lời con.

1.

Hai vạch đỏ!

Lão nương trúng rồi!!!

“AAAA——!!!” Tôi cầm que thử thai, phấn khích nhảy lò cò ba cái ngay trong phòng thay đồ xa hoa của mình, làm cả giá túi Hermès rung lắc theo.

Mặc kệ cây son giới hạn vừa bị rớt xuống đất, tôi chộp lấy điện thoại, dí sát vào que thử, chụp lia lịa.

“Hehehe, đăng weibo! Đăng story! Cho mấy đứa chửi tôi là bình hoa rỗng tuếch sáng mắt ra! Ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng đây hả!”

Tôi hớn hở, ngón tay lướt đi như bay, gõ caption cực thần tốc:

“Món quà tuyệt vời nhất~ Mong chờ bảo bối nhỏ của chúng ta~ @Thẩm Tu Diễn”

Thêm vài icon trái tim đỏ thắm, hoàn hảo!

Fan thì nổ tung! Antifan thì tức nổ phổi!

Chưa kể đến Bạch Nguyệt Quang của Thẩm Tu Diễn – nàng vũ công ba lê tên Tô Hiểu Hi – chắc sẽ chua như vắt chanh.

Tôi đã có thể nhìn thấy hot search vẫy gọi:

#Lâm Xuyên Xuyên một bước lên mây nhờ con##Vị trí Bạch Nguyệt Quang lung lay rồi#

Ngay khoảnh khắc tôi hạnh phúc định ấn nút “Đăng”, thì—

【Mẹ! Dừng tay! Xoá ngay! Không được đăng! KHÔNG ĐƯỢC!!!】

Một giọng nói mềm nhũn nhưng đầy uy lực nổ tung trong đầu tôi.

Tôi giật mình run tay, điện thoại “phập” một phát đập thẳng lên cặp 36D của tôi, rồi bật ngược xuống thảm.

Ai?! Ai đang nói vậy?!

Tôi quay một vòng, hoảng hồn nhìn gương, thấy gương mặt xinh đẹp tái mét vì sợ của mình.

【Là con! Ở trong bụng mẹ nè Cục cưng chính hiệu của mẹ đó!】

Giọng nhỏ vừa sốt ruột vừa lanh lảnh,

【Mẹ ơi tỉnh lại đi! Đừng khoe nữa! Mau xoá weibo!】

Tôi ngơ ngác ôm lấy cái bụng vẫn còn bằng phẳng.

Bụng… bụng tôi đang nói chuyện?

【Kiếp trước! Mẹ ngu y như này nên mới chết thảm!】

Cục bông sữa giận đến tru lên,

【Vừa biết mang thai liền rùm beng muốn cả thế giới biết! Kết quả nhà họ Thẩm thấy mẹ thủ đoạn, muốn dùng con để trói ba, mất mặt không để đâu cho hết! Tô Hiểu Hi thừa cơ giả đáng thương, bày ra bộ mặt cháu dâu chính tông, xúi giục nhà họ Thẩm xử mẹ! Cuối cùng hai mẹ con mình bị cô ta hại cho sảy thai! Một xác hai mạng! Thảm khốc chưa từng có!】

…Sảy thai?

Tôi lập tức lạnh toát từ đầu đến chân.

Không nhớ rõ kiếp trước, nhưng mấy cảnh tượng máu me mơ hồ khiến tôi đứng không vững.

【Nhanh! Nhặt điện thoại lên! Xoá hết đi! Giả ngu ngay! Chờ ba con tới!】

Cục cưng ra lệnh, không cho phản đối.

Tôi lật đật nhặt điện thoại, run run xoá sạch mọi thứ, ngay cả album ảnh cũng dọn trơn, sợ còn sót lại dấu vết gì.

Tối đó, Thẩm Tu Diễn tới.

Vẫn như mọi lần, vừa vào cửa liền ôm tôi vào lòng, bàn tay to mò vào váy ngủ.

Hắn thích nhất là cái thân hình này của tôi, với cái sự ngu ngốc dễ điều khiển – tiện lợi, dễ kiểm soát.

Cả người tôi cứng đờ như khúc gỗ.

【Nói đi! Mẹ! Giả đáng thương vào! Nói với ba con!】

Cục cưng hò hét chỉ đạo tại chỗ,

【Phải hoảng! Phải sợ! Phải khóc lóc thảm thiết! Như thể trời sắp sập vậy đó!】

Tôi hít hít mũi, trước khi hắn hôn xuống liền ngẩng mặt lên – gương mặt tôi đã luyện tập khóc đáng thương hàng ngàn lần – đôi mắt lập tức đỏ hoe:

“Tu Diễn… Em… Em hình như gây họa rồi…”

Thẩm Tu Diễn khựng lại, nhướng mày nhìn tôi.

“Em… em trễ mấy hôm rồi… Hôm nay thử que… hình như… hai vạch…”

Tôi bật khóc như mưa:

“Phải làm sao đây Tu Diễn… Em không cố ý… Em sợ lắm…”

Thẩm Tu Diễn nhìn tôi vài giây, rồi bất chợt bật cười, nhéo má tôi một cái:

“Chỉ vậy thôi à? Có thai thì sinh. Nhà họ Thẩm không nuôi nổi một đứa con chắc?”

Hắn nói nhàn nhã, còn mang theo chút trêu chọc:

“Dọa thành thế này? Nhát gan thật.”

【Yeahhh! Ba đồng ý rồi! Trận đầu thắng lợi!】

Cục cưng trong bụng tôi reo lên sung sướng,

【Nhớ kỹ mẹ ơi! Hình tượng của mẹ là: ‘Ngốc nghếch – ngây thơ – nhưng vận khí nghịch thiên’ – một tiểu mỹ nhân mang thai đáng yêu!】

Tôi dụi mặt vào ngực hắn, âm thầm thở phào một hơi.

Vậy là… thành công rồi?

Tùy chỉnh
Danh sách chương