Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Sau khi xong việc, mặt tôi đỏ bừng, rúc trong lòng Tư Tự, ngón tay vẽ vòng vòng trên cơ bụng anh.

Không biết nên mở lời thế nào.

Hai câu nói của hai cô gái lúc nãy vẫn vang lên bên tai.

Vị Cố thiếu kia, tôi có chút ấn tượng.

Thường ngày khá dịu dàng, rất cưng chiều chim hoàng yến, ai ngờ chỉ vì một đứa trẻ mà thay đổi hẳn.

Còn Tư Tự thì sao? Anh ấy sẽ phản ứng thế nào nếu chim hoàng yến mang thai?

Liệu có giống Cố thiếu không?

Tôi bắt đầu thấy lo.

Nhưng tôi nghĩ không thể đánh đồng mọi kim chủ.

“Tư Tự, anh thích trẻ con không?”

Tôi lựa lời thăm dò thái độ của Tư Tự với chuyện con cái.

Nếu thích.

Tôi không tham, cho tôi hai mục tiêu nhỏ là tôi sinh cho anh ngay.

Nếu không thích, tôi sẽ lén bỏ nó.

Rồi nói chia tay.

Tư Tự siết chặt tay đang đặt ở eo tôi.

Một lúc lâu sau, giọng anh lạnh băng: “Không thích.”

Tôi cắn môi, hỏi tiếp: “Là bây giờ không thích, hay sau này cũng không thích?”

Tư Tự khựng lại.

Rồi dứt khoát trả lời: “Đều không thích.”

Tôi: …

“Cũng sẽ không có, càng không muốn có.”

Như thể muốn đuổi cùng giết tận.

Tôi thật sự muốn đập anh một phát cho tỉnh.

Không thích, sẽ không có, không muốn có.

Dứt khoát quá mức.

Dứt khoát đến mức tôi chỉ biết nghẹn họng mà không thể khóc.

Hai mục tiêu nhỏ của tôi!

Tính thử xem.

Tôi năm nay 22 tuổi, tính sống đến 80 đi.

Chưa tính lãi, 10 mục tiêu nhỏ đủ tiêu hơn 47.000 một ngày.

12 mục tiêu nhỏ là hơn 56.000 một ngày.

Một ngày chỉ hơn nhau 10.000.

Chịu đựng được, chịu đựng được.

5

Vì chuyện đó.

Hai ngày nay tôi không cho Tư Tự sắc mặt dễ chịu.

Anh ấy đang tắm, tôi tắt nước nóng.

Anh gắp thức ăn, tôi xoay bàn tròn.

Anh lên giường, tôi đạp người.

Còn chưa hành anh đủ, Tư Tự lại bay ra nước ngoài lần nữa.

Càng nghĩ càng tức.

Tôi bắt đầu nhắn tin cho anh:

【Anh Tư Tự ơi em muốn mua túi xách, anh Tư Tự ơi em muốn ăn ngon, muốn ăn ba chỉ nướng, muốn ăn hamburger, anh Tư Tự mau thanh toán đi~】

Anh không đáp lại, chỉ im lặng chuyển khoản.

Tư Tự: 【Chuyển khoản: 2,000,000】

Tư Tự: 【Chuyển khoản: 2,000,000】

Tư Tự: 【Chuyển khoản: 2,000,000】

Tư Tự: 【……】

Cho đến khi anh chuyển tổng cộng 20 triệu.

Tôi: 【Đủ rồi đủ rồi.】

Tư Tự ngừng tay, dặn dò: 【Chơi vui nhé, thiếu tiền thì nói với anh.】

Tôi không trả lời nữa.

Tôi đang nghĩ đến chuyện phá thai.

Bây giờ còn sớm tháng, phẫu thuật sẽ đơn giản hơn.

Đợi đến khi anh về nước, tôi cũng đã hồi phục rồi.

Anh sẽ không biết, chúng tôi từng có một đứa bé.

Tư Tự là người theo chủ nghĩa không con.

Tôi tôn trọng anh.

Đã lấy của anh 20 triệu, thì nên giữ kín bí mật, đừng khiến anh phiền lòng.

Nghĩ thông rồi, tôi bắt đầu tìm bệnh viện.

Dù sao cũng là một ca phẫu thuật quan trọng, làm không tốt sẽ tổn hại thân thể.

Giờ tôi có nhiều tiền như vậy.

Phải quý mạng.

Tôi tìm rất nhiều bệnh viện danh tiếng, nhưng hoặc là có liên quan đến Tư Tự, hoặc có dính dáng tới đám bạn ăn chơi của anh.

Tư Tự đúng là vừa giàu vừa có thế lực.

Tôi lật danh bạ.

Ánh mắt dừng lại ở cái tên Tô Mộc Thần.

Tô Mộc Thần.

Một nửa còn lại của thế lực Giang Thành.

Ba năm trước, Tư Tự và Tô Mộc Thần đều nằm trong danh sách ứng cử kim chủ của tôi.

Nếu không phải Tư Tự trả lời tin nhắn nhanh hơn anh ta…

Thì người tôi theo giờ đã là anh rồi.

Tôi nhắn tin cho Tô Mộc Thần, nói thẳng mục đích.

Tô Mộc Thần đồng ý.

6

Hôm sau, tôi trang bị kín mít rồi ra ngoài.

Tô Mộc Thần đang đợi tôi trước cổng bệnh viện.

Anh ấy phong độ nho nhã, từng cử chỉ đều toát lên khí chất công tử.

Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt tôi, Tô Mộc Thần dịu dàng giải thích: “Người làm phẫu thuật là cô của tôi, tôi có chuyện muốn gặp bà ấy, cùng lên nhé.”

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.

“Tư Tự biết chuyện này chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Thật sự muốn bỏ con của anh ta à?”

Tôi gật đầu: “Tư Tự rất ghét trẻ con, còn tôi thì chưa sẵn sàng làm mẹ.”

Tô Mộc Thần nhướng mày.

Rất nhanh, chúng tôi đã lên đến tầng cần đến, vừa bước ra khỏi thang máy, tôi bỗng cảm thấy một luồng lạnh thấu xương.

“Lạnh à?” Tô Mộc Thần cởi áo vest, khoác lên vai tôi.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với anh.

“Bảo bối?”

Giọng nói giống hệt Tư Tự.

Tôi giật mình quay đầu lại.

Tư Tự mặc một bộ đồ đen, từ phòng khám bước ra.

Ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Tim tôi thắt lại, chân không tự chủ khựng lại.

Tô Mộc Thần cũng dừng bước theo tôi.

Anh nhìn vẻ mặt u ám của Tư Tự, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”

Câu nói ấy chẳng khiến tôi thấy yên tâm chút nào, trái lại còn chọc giận Tư Tự hơn.

Tư Tự nổi giận đùng đùng bước về phía tôi.

Tôi không nhịn được mà lùi lại một bước.

Tay Tư Tự giơ ra giữa chừng rơi vào khoảng không.

Đồng tử anh co lại, ánh mắt lướt qua mặt tôi và Tô Mộc Thần, cuối cùng dừng lại nơi bụng tôi.

Ánh nhìn như muốn xé rách, đuôi mắt đỏ rực.

“Em định phá con của chúng ta?”

“Bảo bối, em dẫn người đàn ông khác đến bệnh viện, là để phá bỏ con của chúng ta sao?”

7

Như thể đã mất hết sức lực và mọi thủ đoạn.

Giọng điệu đầy cay đắng và buồn bã.

Bộ dạng như sắp khóc đến nơi.

Tôi chỉ thấy kỳ lạ.

Tư Tự chẳng phải rất ghét trẻ con sao?

Lẽ ra anh phải rất hài lòng với cách xử lý của tôi, cũng hài lòng với một chim hoàng yến ngoan ngoãn và biết điều như tôi chứ.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Tôi nghĩ một hồi.

Chắc là di chứng của việc mất kiểm soát.

Tư Tự bình thường hay lo lắng lắm, mỗi ngày uống bao nhiêu nước cũng hỏi, ngủ mấy tiếng cũng hỏi, ăn mấy bữa cũng hỏi, tính kiểm soát cực kỳ mạnh.

Tôi hiểu cảm xúc của anh.

Lúc này đã có không ít người thò đầu ra nhìn về phía chúng tôi.

Tôi không muốn bị thiên hạ xem trò cười.

Tôi vỗ nhẹ lên tay Tư Tự, ra hiệu anh đi theo tôi, tôi sẽ giải thích.

Tư Tự vẫn đứng yên, đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào tôi không rời.

Như một chú nai con bị nhốt, tuyệt vọng bất lực.

Tôi lại vỗ nhẹ lần nữa.

Giọt nước mắt trong mắt Tư Tự liền rơi xuống.

To, trong suốt long lanh.

Tôi: !

Ở bên anh ba năm, còn chưa từng thấy anh khóc bao giờ.

Cũng… có chút đẹp trai thật.

Tôi nhìn một lúc đầy tò mò, rồi nhanh chóng rời mắt.

Cảm giác bản thân y như con khỉ trên núi Nga Mi vậy!

Tôi dùng chút sức kéo Tư Tự sang một bên.

Tò mò hỏi: “Anh không phải đang ở nước ngoài sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Nếu anh đến trễ thêm vài chục phút…

Cũng sẽ không bắt tại trận thế này.

Hơn nữa.

Chuyện tôi hẹn phá thai được giữ bí mật rất tốt.

Theo lý mà nói, ngoài Tô Mộc Thần ra, không ai biết cả.

Chẳng lẽ… Tư Tự theo dõi tôi?

Nghĩ vậy, ánh mắt tôi nhìn Tư Tự mang theo sự trách móc.

Đồng tử Tư Tự khẽ giãn ra, đầy vẻ không thể tin nổi: “Em trách anh về sớm quá sao?”

“Nếu anh không về sớm một chút, con của chúng ta đã không còn nữa rồi!”

Phản ứng gì mà dữ vậy?

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Tôi cố dùng lời lẽ nhẹ nhàng để giải thích:

“Anh chẳng phải không thích trẻ con sao? Nhưng rất không may, chúng ta lại lỡ có một đứa bé.”

Tôi len lén quan sát sắc mặt Tư Tự.

Thấy anh bình tĩnh lại đôi chút, tôi yên tâm nói tiếp.

“Nói thật thì lỗi phần lớn là do em, nếu không phải em muốn thử tư thế mới, cái đó đã không rách… Em sợ anh sẽ bận lòng vì đứa bé này, nên mới định lén đi phá.”

“Với lại dạo này em cũng tính rời xa anh, chia tay luôn, nếu không bỏ thì sẽ bất tiện với em.”

“Rồi, em đã giải thích rõ ràng rồi, anh hết giận chưa?”

Tôi tự thấy mình giải thích rất hợp lý, còn nghịch ngợm chớp mắt với anh.

Tư Tự: …

Anh không phải hết giận.

Mà là hồn như bay mất rồi.

Câu nói này như khiến não anh nổ tung.

“Em còn muốn chia tay?”

“Ừ ừ.”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Tư Tự tức đến suýt ngửa ra sau ngã.

Đúng lúc đó, y tá gọi điện tới.

Nói sắp tới lượt tôi rồi, bảo tôi nhanh vào phòng khám.

“Vâng, tôi tới ngay…”

Một bàn tay thon dài rút điện thoại ra khỏi tay tôi.

“Phá cái trứng ấy!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương