Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu có , có thể mua tô.
ra là tôi ăn không nổi. ăn sáng , làm gì ăn hết nổi tô.
Tôi tranh thủ cầm điện cậu, tự thêm WeChat của mình vào.
Tần Du khựng lại một chút, nhưng không cản.
Tần Du ăn lặng lẽ, đến tô mì bình thường cũng bị cậu ăn ra dáng quý tộc.
Ăn , tôi lau , kéo cậu ta chạy.
Tần Du ngơ ngác, lảo đảo chạy theo tôi. Ra khỏi hẻm, tôi ngoái đầu nhìn lại.
cậu ta sáng rực như trải nghiệm một lần vượt rào đầu đời.
Tim đập thình thịch, tôi đối diện vẫn được.
Cậu ta kéo tôi quay lại, ánh kiên quyết.
Tôi gạt tay cậu ra.
“Trốn học còn tính quay lại trả ? Mất mặt lắm luôn á!”
Tần Du mím môi, không nói lời nào, ánh bất lực cưng chiều, nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc.
Tôi cười toe, nhìn cậu ta:
“Quay lại cũng được, nhưng cậu phải nói với ông chủ: ‘Cháu xin lỗi, cháu để trả .’ Tôi chịu về.”
Tần Du ngay đầu hẻm, lưỡng lự suốt năm phút.
Cuối cùng vẫn kéo tay tôi quay lại.
Ông chủ đang lau bàn, thấy tụi tôi quay lại thì đơ người như tượng. Tôi huých nhẹ Tần Du.
“Nói đi.”
Lòng bàn tay cậu ta đổ đầy mồ hôi, nắm chặt tay tôi đến đỏ bừng, tai cũng đỏ như máu.
Tôi cứ tưởng cậu bỏ cuộc.
ngờ giây theo, tôi thấy giọng cậu, trong trẻo, hơi cà lăm:
“Cháu… xin lỗi chú… tụi cháu để… trả .”
5
Ông chủ ngớ người.
Bà ấy cầm khăn lau tay, mờ mịt nhìn tôi: “Cái gì cơ?”
Tôi không nhịn nổi nữa, cười đến mức không dậy nổi.
Tôi và bà có kết bạn WeChat rồi, mỗi lần ăn đều chuyển khoản trực .
với cô chủ nhiệm, tôi cũng đã xin phép cho Tần Du nghỉ tiết nhạc.
Nhưng cậu ngốc này tin sái cổ, tôi nói gì cũng gật.
Tần Du hơi không vui, môi mấp máy rồi quay người bỏ đi.
Tôi chạy theo sau lải nhải không dứt:
“Ôi chao, tôi sai rồi! Tôi chỉ muốn cậu nói thêm vài thôi mà!”
“Tần Du, giọng cậu sự dễ , nói nhiều hơn chút nữa đi.”
“Tần Du, cậu đọc theo tôi nhé: Chu Nhược xinh đẹp, tôi thích Chu Nhược.”
Tai cậu càng đỏ hơn, đột nhiên phắt lại.
Tôi không kịp phanh, đập đầu vào lưng cậu.
Cậu quay đầu nhìn tôi giây, nhả ra ba chữ lạnh tanh:
“Không biết xấu.”
Tôi “phụt” cười thành tiếng.
“Tần Du, cậu nói chuyện đáng đấy.”
Cậu mắng tôi không biết xấu hổ như Dương Trầm, nhưng lại dùng cách nói cực kỳ nho nhã.
Thế mà tôi còn cười hớn hở, chắc đời cậu từng gặp mặt dày như tôi.
Tần Du hết chịu nổi, mặc kệ tôi, hậm hực bước đi.
Tối đến, chị cậu ấy chuyển cho tôi 10 triệu.
“Tiểu Du hôm nay về nhà nói chuyện rồi! Nó còn hỏi tôi: ‘ giày của ba hôi vậy?’”
“Đại sư à, em đúng là phúc tinh của nhà chị!”
Tôi ngã ra giường cười nghiêng ngả, tưởng tượng dáng vẻ Tần Du nhăn mặt ghét bỏ – dễ thương quá trời quá đất.
Tôi mở điện nhắn tin cho Tần Du.
Nhưng ngay lúc đó chuông điện vang lên, tôi cau mày bấm tắt – lại là Dương Trầm.
Tôi đã chặn số và WeChat của anh ta, giờ anh bắt đầu dùng điện của mình gọi cho tôi.
Nhà tôi và nhà Dương Trầm đối diện nhau. anh ấy đối xử với tôi khá tốt, còn thân với tôi nữa. Dù tôi có ngông đến đâu cũng không thể mặt dày chặn người lớn.
Tôi vò đầu bứt tai, ném điện sang một bên.
Dương Trầm rốt cuộc có vấn đề gì vậy?
Từ nhỏ lớn tôi chạy theo anh ta, từng được một cuộc gọi. Toàn tôi đi làm phiền người ta.
Tôi mở lại đoạn chat cũ với Dương Trầm.
Gần như toàn bộ đều là tôi nhắn, trăm tin nhắn anh nhả ra được một “Ừ”, “Ờ”.
Tôi quay lại màn hình chính thì thấy Tần Du nhắn tin .
Tôi tưởng cậu ta cũng lạnh lùng như ngoài đời.
ngờ sau khi kết bạn WeChat, tôi nhắn nào, cậu ta cũng trả lời.
Dù chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng tôi cảm thấy được giá trị tinh thần từng có.
Cậu ta còn lén dùng sticker của tôi để phản hồi nữa cơ.
Cho đến khi tôi gửi mấy cái meme “mùi mẫn”, cậu ta ngừng lấy lại dùng.
Có lẽ Tần Du không phải không biết nói, mà chỉ không giỏi giao ngoài đời.
Chứ trên mạng ấy hả… cậu ta cũng là tay chơi chính hiệu đấy.
…
5
“Chào buổi sáng, Tần Du!”
Tôi tươi rói vẫy tay chào cậu ta.
Cậu bạn lạnh như băng ấy không trả lời, chỉ ngẩng lên nhìn tôi một cái.
Tôi hơi lạ. Hôm nay cậu ta yên ắng hơi quá đấy?
Giây theo, tôi nhìn thấy bữa sáng trên bàn mình: “Cậu mang cho tôi hả?”
Tôi reo lên ngạc nhiên.
Tần Du gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Chị tôi.”
Cậu ta vẫn ít nói như mọi khi, nhưng tôi hiểu rồi.
“Vậy thay tôi cảm ơn chị cậu nha! Mấy cái bánh bao nhân nước sốt tiệm này khó mua lắm luôn đó!”
Tôi ăn đến mức bóng nhẫy, còn Tần Du thì ngồi bên đưa khăn giấy cho tôi lau .
Dương Trầm bước , nhìn tôi đầy bực bội:
“Em còn làm ầm lên đến khi nào nữa? Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không thèm trả lời.”
“Rõ ràng nhà sát vách, mà em lẩn như thỏ, chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Tôi thu dọn mấy cái bánh bao lại:
“Nếu đã biết tôi đang né anh, thì đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa.”
Dương Trầm tức đến mức ngực phập phồng:
“Em sự nghĩ mấy thằng công tử nhà giàu kiểu đó thích em chắc?”
Tôi khựng lại, Tần Du cũng dừng hẳn tay đang rút khăn giấy.
Cậu ta ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc Dương Trầm một cái.
Tôi vỗ bàn, bật dậy:
“Dương Trầm! Chúng ta vẫn còn là học sinh đấy! Anh suy nghĩ gì mà dơ dáy thế?”
“Suốt ngày chỉ biết nghĩ đương đương, vậy là dáng vẻ học sinh ? Cùng lớp mà không giúp đỡ được gì thì thôi, còn bày đặt chia rẽ người khác!”
Dương Trầm há nói gì đó, tôi chặn họng luôn:
“Hay là… tại anh đang rồi nên đầu toàn nghĩ mấy chuyện kiểu đấy?”
Dương Trầm tức nghẹn:
“Chu Nhược! Anh xem em là bạn tốt nên nói thế! Loại như Tần Du – nhà giàu, muốn kiểu gì chẳng được…”
Còn nói thì sau lưng vang lên giọng lạnh lẽo của cô chủ nhiệm.
“Dương Trầm, em theo cô lên văn phòng ngay!”
Tôi suýt nữa cười ngất.
Nhưng quay đầu lại thì thấy Tần Du đang nhìn tôi chằm chằm, đáy tối sâu.
Tôi còn kịp mở , cậu ta đã mím môi quay đầu đi.
Tôi xoa trán.
rồi, công chúa nhỏ lại dỗi nữa rồi.
“ ra… cậu không cần giúp tôi đâu. Tôi nói sai rồi, là tôi… tôi cần cậu giúp đấy! Cho tôi mượn bài tập chép chút nha?”
Tần Du vẫn im re.
Tôi liền kéo tay áo cậu ta, lắc qua lắc lại.
“Cái video kỳ quặc cậu gửi tôi hôm qua á, tôi tìm lại không ra. Gửi lại cho tôi với nha?”
Cậu ta vẫn không trả lời.
Tôi thở dài, đành gục xuống bàn.
đến phút sau, điện rung lên. Tôi lôi từ hộc bàn ra, là chuyển khoản từ Tần Du.
【 tục giúp tôi, tôi có . Đừng nói chuyện với hắn, tôi ghét hắn.】
Một chú cún thẳng thắn lại biết dùng đè người như này, mà không động lòng chứ?
Tôi ôm ngực, không nói lời nhận liền.
Chị cậu ta – hoa khôi – bảo mời tôi ăn một bữa, nói ba cô ấy muốn gặp tôi để cảm ơn tận mặt.
Gần đây Tần Du nói chuyện nhà nhiều hơn, dù chỉ là vài đơn giản, nhưng cũng khiến họ thấy được hy vọng.
Tôi xua tay cười:
“Toàn mấy chuyện nhỏ thôi mà.”
6
Thực ra Tần Du vẫn khác người bình thường.
Bình quân tôi nói 100 , cậu ta mà trả lời được , ba đã là đỉnh rồi.
Sắp đến kỳ nghỉ hè, tôi và nhỏ bạn thân lớp bên đang chia sẻ với nhau các điểm du lịch hot.
Dạo gần đây tôi có kiếm được một khoản, nhân dịp sinh nhật hè này rủ nhỏ bạn ra nước ngoài chơi một chuyến.
Bên cạnh bỗng vang lên ánh nóng rực. Tôi quay đầu lại, thấy Tần Du đang nhìn chằm chằm vào điện tôi.
Thấy cậu ta có vẻ hứng thú, tôi tiện tay bấm mở một clip du lịch:
“Tần Du, cậu thích đi đâu chơi?”
Cậu không nói gì, chỉ bình thản thu lại ánh nhìn.
Tôi cũng chẳng trông chờ gì cậu ta phản ứng.
Nhưng rồi, giọng Tần Du lại vang lên lặng lẽ phía trên đầu tôi:
“Cậu đi chơi hè này à?”
“Ừ, tính đi nước M.”
Tôi thuận mời:
“Có muốn đi cùng không?”
Tần Du lại im re.
Tôi lắc chân, kéo sang video kế .
Bạn bàn trước quay đầu lại, háo hức kể tôi đống địa điểm du lịch cậu ta từng đi nước M năm ngoái.
Tần Du hình như cũng nói gì đó, nhưng nhanh quá tôi không kịp.
Tôi quay đầu thì thấy cậu ta đã nằm gục xuống bàn, chẳng nói gì nữa.
Lại rồi.
Dạo gần đây Tần Du cứ hay linh tinh.
Tôi cũng chẳng hiểu cậu ta làm nữa, chọc cái không phản ứng, tôi cũng đành mặc kệ, quay sang làm việc của mình.
Tan học đến nhanh.
Tôi thu dọn sách vở , ngẩng đầu lên thì thấy Tần Du đã đeo cặp, sẵn cửa lớp.
Cậu ta ngoài cửa, ánh hoàng hôn chiếu lên gò má nghiêng nghiêng của cậu.
Tôi biết cậu đang đợi tôi, bèn nhanh chóng nhét hết sách vở vào cặp, bụng nghĩ tranh thủ lúc đi đường hỏi xem cậu ta vì lại .
ngờ, đúng lúc tôi bước ra, gương mặt Dương Trầm lại đột ngột xuất hiện trước mặt khiến tôi giật mình suýt rớt dép.
“Anh lại muốn gì nữa?” Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
Dương Trầm tiện tay ném cho tôi một chùm chìa khóa.
“ em gọi mãi không được, nhờ anh nhắn lại: tuần em qua nhà anh . Ba em có việc bận.”
Tôi hít một hơi sâu:
“Em nhà tự gọi đồ ăn cũng được mà?”
Ngẩng đầu lên, Tần Du đã không còn cửa lớp nữa. Tôi bực bội vò đầu, chạy ra ngoài thì thấy cậu ta đã rời đi.
Tôi đại khái hiểu được vì Tần Du lại rồi.
Cậu ta hình như có kiểu… chiếm hữu đặc biệt đối với tôi.
Nó không giống đương, mà giống như một món đồ chơi thích – tuyệt đối không cho khác dòm ngó.
Tôi nói chuyện với bạn bàn trước, cậu ta cũng . Tôi nói chuyện với Dương Trầm, cậu ta càng dữ hơn.
Nhưng lạ là, tôi chẳng thấy cậu ta vô lý chút nào.
Ngược lại, tôi thấy… đáng cực kỳ.
Chiếm hữu mà, chẳng phải chính là dấu hiệu bắt đầu của thích ?