Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Sau khi kết hôn, Bùi Mặc thà tắm nước lạnh tiếng phòng tắm, cũng chưa từng chạm tôi.
Thái độ anh dành tôi lạnh nhạt đến sợ.
Tôi nghĩ, giữa chúng tôi chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
đến đêm hôm đó, tôi người khác bỏ thuốc.
Tôi chủ động quyến rũ anh hết lần này đến lần khác.
Anh dửng dưng như không.
“Bùi Mặc, chúng ta là vợ chồng, là sẽ đi hết quãng đời còn lại. Tại sao anh cứ mãi đẩy em ra xa?”
Tôi không từ khi nào, bản thân bắt đầu có tình cảm người đàn ông lạnh lùng này.
Dù anh lạnh nhạt, mỗi lần tôi gặp khó khăn, người đầu tiên xuất hiện là anh.
Khi tôi gây họa, cũng chính anh đứng ra dọn dẹp tàn cục.
Mỗi khi có mẫu váy hay túi ra mắt, tôi đều là người đầu tiên được nhận.
Tôi không tin anh không có cảm giác gì tôi.
Tôi đạp chân trần lên chân anh, hai tay ôm cổ anh.
“Giúp em… được không?”
Anh rõ ràng rung động.
Trái tim anh như muốn thốt lên tình cảm sâu kín.
cố gồng mình chịu đựng.
Tôi hôn lên môi anh.
Toàn bộ sự kiềm chế của anh lập tức vỡ tan.
Một tay anh ôm siết tôi , tay còn lại giữ chặt eo tôi.
Từ sau lần đó, anh như biến thành một người khác – từ cấm dục sang cuồng nhiệt.
ngoài chuyện giường chiếu, anh lạnh lùng như cũ.
Tựa như chỉ đang hoàn thành trách nhiệm, chẳng mang theo cảm xúc.
Chỉ đến khi anh mất, tôi anh mắc chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế nặng.
Cổ tay anh chằng chịt những vết sẹo do dùng dao tự cứa.
Bác sĩ , đó là hành vi tự tổn thương.
Bảo sao lúc nào anh cũng mặc áo dài tay, đeo đồng hồ che cổ tay.
Ngay khi thân mật, anh cũng định tắt đèn.
Tôi cứ nghĩ, tất chỉ là giao dịch.
di chúc, anh lại nhắc đến tôi từng dòng một.
Tôi thấy mình rối bời.
Khi nhà thu dọn đồ đạc của anh, tôi vô tình tìm thấy một chiếc điện thoại cũ.
Tôi sạc điện, không ngờ còn dùng được.
Không đặt mật khẩu.
Tôi dễ dàng mở được.
máy không có gì, chỉ duy một ứng dụng: Ghi chú.
Mở ra, tất đều là những điều liên quan đến tôi, bắt đầu từ năm tôi mười lăm tuổi.
Tôi nhìn lướt mấy dòng gần :
【Cuối cũng cưới được vợ rồi, vui chết mất.】
【Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện vợ chui mình, yêu quá trời. lại đi tắm nước lạnh nữa rồi…】
【Không ngờ vợ lại chủ động ôm hôn mình, lần này thật sự không nhịn nổi.】
【Ngọt quá, muốn nếm thử thêm vài lần nữa.】
【 luyện tập thêm thôi, có ba lần …】
【Xin lỗi, hình như mình không kiềm chế nổi nữa. Vợ ơi, anh yêu em.】
Tôi nhìn mà nước mắt không kiềm được, lặng lẽ rơi xuống.
Cái tên miệng cứng mềm này, “anh yêu em” thôi cũng khó đến thế sao?
Bùi Mặc à, kiếp này… em chủ động bước phía anh.
05
Tôi cố tình lái chiếc Maybach của ba đi đâm hỏng.
Chỉ có cớ đến tìm Bùi Mặc sửa xe.
“Bùi Mặc, anh đuổi khách vậy đó hả? Đây là thái độ phục vụ của anh sao? Tôi sẽ khiếu nại anh ngay bây giờ!”
Anh đang rửa xe, lạnh tanh như tiền, nhìn chẳng chút nhiệt tình.
Ngước mắt nhìn tôi một cái, giọng lạnh như băng:
“Muốn gì tùy.”
【Lần này nhịn, tuyệt đối không được lộ.
Một người như mình, không xứng ấy.
ấy xứng có được người tốt thế giới.】
Cái đồ cố chấp này, lại tự xem nhẹ bản thân rồi.
Đúng là dạy dỗ một trận.
sao anh anh không là người tốt mắt tôi?
“Anh mà không sửa xe, tôi thế nào cũng ba mắng chết xem…”
Tôi rưng rưng mắt, giả vờ thương, níu vạt áo bảo hộ của anh.
Mang hết tài nghệ nũng ra mà dùng.
“ ơn mà ~ sửa giúp em đi ~ nha nha ~ please please ~”
Cổ họng anh khẽ động, khóe mắt ửng đỏ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
【Chết tiệt, chịu hết nổi rồi. Ai mà đỡ nổi cái này chứ!
Mềm nhũn rồi… chỉ muốn dâng mạng vợ!
Cảm giác tê ngọt khắp người! ghi lại camera chỗ này xem đi xem lại được!】
Bùi Mặc cố tỏ vẻ khó chịu, né tránh bàn tay tôi đang níu anh.
Diễn giỏi đến mức nên đi ảnh đế vừa, nhan sắc này mà showbiz chắc chắn hot rần rần.
“Thế nên… Lâm, sao lại cố tình đâm trúng cái cây cổ quái đó nhỉ?”
Anh chỉ hiện trường phía sau lưng tôi.
【Vừa nãy tôi thấy cảnh đó, tim như muốn ngừng đập vài giây. Người ngồi ghế lái không những không sao, mà còn đang ngồi đó cười ngốc nghếch. ngay con nhóc này lại giở trò mà.】
Tôi toát mồ hôi — anh hiểu tôi rõ đến vậy sao?
Lúc đó tôi tưởng góc đó là điểm mù.
Ai ngờ… chỗ đó còn có một cái cửa nhỏ!
Tính toán sai rồi!
“Ha ha, sao có thể cố tình được chứ? Là tai nạn mà~ Em bằng lái chưa bao lâu, tay vô lăng chưa ăn ý nhau lắm…”
“ lại… nếu anh không chịu sửa xe em, lỡ em gặp chuyện gì thật, anh ở vậy đó!”
Người đàn ông vốn còn đang tỏ vẻ lạnh lùng, lập tức nhảy dựng lên.
“Xí xí xí, em đang nhảm gì thế hả? Trẻ con không được ăn linh tinh!”
Anh không hề phản bác chuyện “ở vậy”, mà phản ứng đầu tiên lại là lo tôi gặp nguy hiểm.
Kết luận: Anh siêu yêu tôi!
【Khoan … hình như mình sập bẫy rồi.】
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt đầy hoài nghi cuộc đời.
cuối , cầm hộp dụng cụ, lặng lẽ giúp tôi sửa xe.
Tôi hí hửng ngồi một bên chờ đợi, ngắm nhìn người đàn ông của mình.
“Bùi Mặc, trời nóng như vậy, cởi áo khoác ra đi mà~”
dáng người khiến máu mũi suýt phun, không nhìn đúng là phí của giời.
Bùi Mặc cũng ngoan ngoãn nghe lời, cởi áo ra sang một bên.
Anh còn cố tình siết chặt cơ bắp, như thể không lộ uổng phí vậy.
Tôi âm thầm cười trộm.
Nhỏ tuổi đúng là không che giấu gì .
Tôi nhìn cái kiểu ngây ngốc quyến rũ người ta rồi lại đẩy ra xa của anh, chỉ nghĩ thầm:
Cậu trai này, vừa quyến rũ tôi vừa đẩy tôi ra xa, có khi nào… mắc chứng nhân cách phân liệt không vậy?
06
Thật ra xe tôi không hỏng nặng lắm.
Chỉ là móp một chút, trầy vài vết, bong ra ít sơn.
Việc sửa chữa cũng chẳng có gì phức tạp.
Vậy mà Bùi Mặc lại cực kỳ tỉ mỉ, như thể đang sửa một thứ gì đó vô quý giá.
Tôi ngồi trên ghế, chống cằm ngắm nhìn người đàn ông đang chăm chú việc.
Lần đầu tiên tôi thật sự hiểu câu: “Đẹp đến mức ăn bằng mắt.”
Kiếp trước tôi không hề nhận ra, cậu nhóc này lại đẹp trai đến thế.
Cũng đúng, lúc đó có rất nhiều người thích anh.
Thời còn ngồi bàn anh, có không ít nữ sinh nhờ tôi đưa thư tình hoặc quà tặng hộ.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đưa phong thư màu hồng anh, khoé môi anh không kìm được mà cong lên.
khi mở thư ra đọc, anh bỗng chốc tối sầm.
Ánh mắt lạnh hơn đá ly latte.
Anh nhét lại lá thư tay tôi, nghiêm :
“Cậu rảnh quá nhỉ? Đang là lúc học hành mà suốt ngày mấy trò tào lao!”
Tôi: “???”
mắng chẳng hiểu vì sao, còn giáo huấn nguyên bài.
Khi ấy tôi lén nguyền rủa : “Anh mà cưới được vợ tôi viết tên ngược!”
Ai mà ngờ… anh không chỉ cưới được vợ, mà người đó lại là tôi.
Nghĩ tới đây, khoé môi tôi khẽ cong lên.
Bùi Mặc đang sửa xe cũng liếc mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi không né tránh, thẳng thừng nhìn lại, còn nhướng mày khiêu khích.
Anh như chọc trúng, lập tức quay đi, tai cũng ửng hồng.
yêu đến mức muốn bắt nuôi.
Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này, kiểu gì cũng tưởng tôi là nữ lưu manh đang trêu ghẹo trai ngoan.
【Vợ đang cười gì vậy trời? Aaa ấy nhìn mình rồi! chỉnh lại tư thế, đảm bảo mắt vợ mình là người đàn ông ngầu quả đất!】
Tôi nhìn cái dáng anh cố tình tạo kiểu mà suýt không nhịn được cười.
Cưng muốn xỉu.
Lẽ ra chỉ cần nửa tiếng là xong, vậy mà anh cố tình kéo dài tới tận chiều.
Sau khi hoàn thành, đầu xe bóng loáng như .
Tôi hài gật đầu — không nhà kiểu gì ba tôi cũng cầm chổi rượt theo.
“Xong rồi đấy, đi được rồi.”
Gì mà đuổi người nhanh thế! Rõ ràng muốn kéo dài thời gian ở cạnh tôi, giờ lại tỏ ra “xong việc, biến đi”.
Đúng là… giả tạo đỉnh cao.
Tôi cũng không dây dưa.
Chuyển 10.000 tệ tài khoản Alipay của anh, sau đó block thẳng tay.
“Tiền sửa xe tôi chuyển rồi.”
Tôi anh đang khó khăn, số tiền này anh chắc cũng kể.
Không dám chuyển nhiều hơn, sợ anh không nhận.
Bùi Mặc nhìn điện thoại, lập tức biến sắc, cau mày nhìn tôi.
Anh lục lọi gì đó rồi :
“Tiểu thư, không cần đưa nhiều thế. Mà… block tôi là có ý gì?”
Tôi đứng dậy, không không rằng, nhón chân hôn phớt lên môi anh.
Nhẹ đến mức anh chưa kịp phản ứng.
“Coi như trả tiền thêm. Dù sao hôm nay tôi cũng xem anh diễn màn ‘soái ca sửa xe’ nguyên một buổi chiều.
À mà… còn có phí ‘hôn môi’ nữa. Nhận đi!”
xong, tôi lên xe, phóng thẳng, không anh có cơ hội phản đòn.
lại Bùi Mặc đứng hút khí thải, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.