Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

Không dây dưa thêm đám người , tôi kéo tay Bùi Mặc khỏi quán bar.

Đi con hẻm nhỏ phía sau, anh gỡ tay tôi ra.

Tay rơi vào khoảng không, tôi ngơ ngác đầu nhìn.

Trên khuôn vẫn lạnh lùng như băng , đôi môi anh thốt ra những lời cũng lạnh đến thấu tim:

“Tôi vẫn hết ca.

lại… không nên đến những nơi thế này.”

…Cái đồ đàn chết tiệt.

rồi còn thầm định mời tôi đi ăn, bây lại ngoắt 180 độ.

Tôi tức đến mức phải bật cười:

“Anh còn muốn lại?

Hay thấy ban nãy quấy rối đủ?”

Lần này là tôi bắt gặp, nhưng sau lưng – khi tôi không có – biết đâu thật sự có “bà chị nào đó” ngỏ ý muốn bao nuôi anh thì ?

Lỡ như anh thật sự đang quá túng thiếu, rồi nhất thời lạc lối thì ?

của tôi, không liên quan gì đến .”

Trời ơi, nghe cái kiểu “ của tôi, không liên quan gì đến ” này mà tôi phát cáu.

Không liên quan? Vậy thì tôi càng phải nhúng tay vào!

“Thế này nhé, tôi bao anh. Một tháng mười vạn, chịu không?”

Thà người khác bao, chi bằng tôi bao cho rồi!

Đôi đồng tử của anh lập tức mở to ngỡ ngàng.

【Tai mình không nghe nhầm đấy chứ?

mình nói… bao nuôi mình á? Bao… mình á?!】

【Nhưng mà… mình vẫn đủ tuổi… à không, CMND thì đủ rồi mà.】

【Lỡ bị bao thật, chẳng phải mình phải làm những việc mà… vịt đực hay làm ?

Aaaa mình đang nghĩ cái quỷ gì vậy!】

anh đỏ rực như sắp bốc cháy.

Anh ho khan một tiếng, cố lại vẻ đạo mạo:

“Bạn học này, ý nghĩ của cậu rất nguy hiểm.

Sau này đừng nói lời như vậy người khác nữa.

Trễ rồi, mau về đi.

Và… đừng đến tìm tôi nữa.”

Anh nói xong, thản nhiên xóa liên lạc của tôi ngay .

Khung chat vẫn còn nguyên đoạn chuyển tiền sửa xe – anh cứ chuyển tới, tôi thì không ngừng từ chối.

Tức muốn đập bàn!

“Được rồi được rồi, anh muốn như vậy phải không?

Cẩn thận mà vào giai đoạn “đuổi chạy nước rút đến hố sâu đấy!””

Lần này tôi thật sự bị anh chọc điên.

Xóa tôi tôi đúng không?

Nói đừng liên lạc đúng không?

Tôi phắt người, bước thẳng vào lại quán bar, gọi một phòng riêng.

“Cho tôi một chai rượu.

Và gọi cho tôi người mẫu nam đẹp trai nhất ở đây!”

Bùi Mặc – người đi theo tôi vào, tối sầm như đêm không trăng.

Anh nắm cổ tay tôi, gằn giọng:

làm gì vậy?”

Tôi cũng chẳng buồn giữ thể diện cho anh:

“Anh hỏi tôi? Anh là gì của tôi mà hỏi?

Anh không cho tôi bao anh thì tôi đi bao người khác, có không?!”

Nhiều lúc tôi thấy, cái thể loại đàn này… cứ phải đẩy tới bờ vực.

Cho chừa cái thói cứng miệng, mềm .

12

Gương Bùi Mặc đen sì khi thấy quản lý dắt một hàng trai đẹp bước vào phòng VIP của tôi.

Lâm, đây là những người mẫu nam đỉnh nhất bên em.

Chúc chơi vui.”

Dứt lời, anh ta đi, không quên lườm Bùi Mặc một cái khi đi ngang qua :

“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Đi làm việc!

Còn lười biếng nữa tôi trừ lương bây !”

Bùi Mặc mím môi, lùi lại vài bước.

Nhưng tôi biết thừa, anh vẫn chịu đi.

Còn đang ghé nhìn lén qua khe nữa .

【Tức chết tôi rồi! thằng thì có gì mà hay ho!

Không bằng một góc nhan sắc của tôi !】

【Nhìn như gà công nghiệp trắng bóc, chẳng có tí đàn nào cả!

tôi lại nhìn trúng tên đó được chứ?!】

【Nhưng… tôi tư cách gì cản đây…

Thật sự rất muốn xông vào đuổi hết tụi nó đi!】

Nghe tiếng của anh, tôi mím môi cười khẽ.

Thật ra tôi chả hứng thú gì tên này.

Người tôi muốn chỉ có mỗi Bùi Mặc thôi.

Tôi tùy tiện chỉ vào một người:

“Cậu , lại đây.”

Anh ta bước tới gần.

Tôi hướng về phía anh ta nói, nhưng vẫn liếc về phía .

“Hôn tôi.”

Chỉ hai chữ thoát ra khỏi miệng, lập tức bị đá văng ra.

Bùi Mặc lao vào, ánh như dao, trừng thẳng vào gã trai sắp chạm vào tôi.

“Cút.”

Hai tay anh nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Khí thế trên người anh mạnh đến mức cậu người mẫu câm nín.

Nhưng vẫn sang nhìn tôi.

Tôi vẫy tay:

“Đi hết đi.”

Tôi sang cười nhạt:

“Ủa, anh Bùi làm gì căng thế?

Tôi từng nói rồi mà, tôi mắc hội chứng nghiện hôn đấy.

Không bao anh thì tôi phải tìm người khác trị chứ?”

Làm gì có hội chứng nào.

Toàn là cái cớ tôi bịa ra được hôn anh thôi.

Kiếp , anh bao chủ động hôn tôi cả.

Tôi bước tới, đóng phòng lại, ép Bùi Mặc vào cánh .

người bị anh đuổi hết rồi…

Anh tính bồi thường tôi kiểu gì đây?”

Môi tôi chạm nhẹ vào môi anh, lúc gần lúc xa, khiến hơi thở anh rối loạn.

Bất ngờ, tay anh siết eo tôi, hôn tôi đầy dữ dội.

Rất mạnh mẽ.

Giống như muốn trừng phạt tôi vì đã trêu chọc anh.

anh nhắm nghiền, còn tôi mở nhìn rõ dáng vẻ rung động của anh.

Đột nhiên anh mở nhìn tôi, ánh làm tim tôi đập loạn.

Siết eo tôi chặt đến mức, như thể muốn nhét tôi vào tận xương tủy.

Tôi còn kịp thở thì anh buông ra một chút, trán tựa trán tôi:

“Thở đi.”

Tôi mới lại hơi thở, anh đã cúi xuống hôn tôi lần nữa.

【Aaaaa tôi cưỡng hôn mình xong! Giỏi quá trời !】

【Nhưng mà phải làm ?】

【Kệ đi! Miễn là không hôn đám trai khác là được! Mình sạch sẽ hơn tụi nhiều!】

13

Nụ hôn kết thúc, chân tôi mềm nhũn sắp không đứng nổi.

May mà Bùi Mặc vẫn còn siết chặt eo tôi, không thì tôi xụi tại chỗ.

Anh dùng ngón tay lau khóe miệng tôi, giọng khàn đặc:

“Có thì tìm tôi chữa là được.

Không tiền. Nhưng chỉ giới hạn việc chữa .”

Tôi nhướng mày cười khẽ.

Vậy là… anh thật sự tin cái cớ ngớ ngẩn đó ?

Nhưng mà đây cũng coi như một bước tiến rồi.

Ít nhất… anh không đẩy tôi ra nữa.

Tôi đưa tay, vẽ nhẹ lên yết hầu của anh:

“Được thôi~ Cảm ơn anh Bùi đã chữa trị nha.

Mà… anh có định add lại số tôi không?”

Anh điện thoại ra, nhập số tôi một cách thuần thục.

Tôi còn chẳng nhớ số mình, vậy mà anh thuộc nằm .

Bùi Mặc à, thừa nhận đi, anh yêu tôi đến mức không rút chân ra được rồi.

“Thế thì em không làm phiền anh nữa. Làm việc tốt nhé, hẹn gặp lại~”

Anh gật nhẹ đầu.

Tôi biết anh sẽ không đi cùng tôi.

Vì anh còn phải kiếm tiền lo cho bà.

Nhưng tôi cũng có việc phải làm.

bước rẽ khỏi hành lang, tôi lại nghe thấy tiếng rạo rực của anh:

【Aaaa ngọt quá, ngọt muốn nghiện !】

【Tối nay không đánh răng nữa! Muốn giữ nguyên vị ngọt của !】

【Tự thưởng bản thân bằng cách vui vẻ một xíu vậy!】

Thật ra, anh nên được vui vẻ – tươi sáng – đáng yêu như chính những lời mình.

Thay vì gồng mình làm người lớn, sống áp lực và u uất.

khỏi quán bar, tôi đến viện nơi bà nội của Bùi Mặc đang điều trị.

Tôi ghé qua phòng .

Trên giường là một thân hình gầy gò, nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là một đứa trẻ.

Chắc hẳn bà đã chịu rất nhiều khổ cực, nhất là khi có một đứa con như vậy.

Nhưng may mà bà có một người cháu tuyệt vời như Bùi Mặc.

Kiếp , tôi nghĩ vì bà không qua khỏi, nên Bùi Mặc mới quyết định thành phố, đi làm thuê ở miền Nam.

Chứ nếu còn bà, anh không đời nào bỏ mặc.

Tôi gặp bác sĩ hỏi thăm.

Thật ra chỉ cần phẫu thuật xong, chăm sóc đúng cách thì không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là… chi phí mổ và thuốc sau đó cực kỳ cao.

Mà tôi chỉ là một học sinh mới tốt nghiệp cấp .

Tiền tiêu vặt thì có, nhưng số tiền lớn thế… phải nhờ đến tôi thôi.

Tôi từng nói muốn giúp Bùi Mặc, này cũng tính phần đó.

tôi dễ nói , chỉ sợ người không chịu lại là… Bùi Mặc.

Cái này… phải nhờ “ già nhà tôi” ra tay.

Thấy bà vẫn đang ngủ, tôi không làm phiền lâu.

khi đi, tôi nạp sẵn 100.000 tệ vào tài khoản viện phí của bà.

Nếu chuyển thẳng cho Bùi Mặc, anh chắc chắn không nhận.

Chỉ có thể đi đường vòng.

Về đến nhà, tôi nói lại này .

không hề do dự, gật đầu đồng ý và nói:

này cứ lo.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương