Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

10

Tôi lập tức đặt tay trán anh.

Chỉ vài giây sau, anh như bình thường trở lại.

Sau ngồi bật dậy, vội chỉnh lại tư thế.

Có vẻ như hình ảnh “ phát bệnh” làm tổn hại đến hình tượng của anh.

Anh tiếp tục nói:

“Giờ thì tôi không thể kiểm soát căn bệnh này nữa.

Có thể phát tác bất kỳ nào.

Mỗi lần phát bệnh, tôi hoàn toàn không giống chính mình.”

này, em nhất định giữ kín.

Nếu để người biết tôi mắc bệnh, cổ phiếu công ty sẽ lao dốc thê thảm.”

Tôi lập tức đầu như gà mổ thóc, còn bày mưu tính kế:

“Ông chủ, nếu chỉ cần tiếp xúc da người là được thì đơn giản mà!

Anh tìm một cô gái, hoặc kết hôn luôn, ngày nào cũng nhau là xong!”

Anh lắc đầu, nhìn tôi thật sâu:

“Cơ thể tôi… chỉ có phản ứng với mỗi mình em.”

Tôi sững người.

Anh cũng nhìn tôi chằm chằm.

Một sau, anh dời ánh mắt đi:

“Bác sĩ nói, căn bệnh này rất lạ, có qua một thời gian sẽ tự khỏi.”

Tôi vẫn thắc mắc:

“Chỉ có em khiến anh đỡ hơn? Em có đặc biệt à?

là để bác sĩ lấy mẫu em, điều chế thuốc trị anh?”

Ông chủ lại lắc đầu:

“Vô ích thôi.

Chứng khát tiếp xúc da thịt trên thế giới đến giờ vẫn là một bài toán nan giải chưa ai giải được.”

Vừa dứt lời, ông chủ lại bắt đầu run lẩy bẩy.

Tối nay phát bệnh nặng thế, chẳng lẽ là do uống rượu?

Tôi vội đặt tay trán anh lần nữa.

Anh lại dịu xuống.

Ông chủ bảo tôi:

“Em về đi.”

Tôi hỏi:

“Còn anh thì ?”

Anh đáp:

“Không chết được .”

Nói xong, anh phòng tắm.

Ngay lập tức vang tiếng nước chảy ào ào.

Tôi vừa định quay đi, thì lại nghe bên vọng ra tiếng nức nở cố nén!

Ông chủ cao cao tại thượng, luôn tự tin, điềm đạm như thần thánh mắt tôi…

Thế mà lại đang khóc.

Trời ơi.

Tính thời gian đến giờ, chắc anh còn chưa kịp cởi đồ, tôi vội gõ cửa.

Không có tiếng đáp lại.

Tôi nói:

“Ông chủ, em nhé.”

Vẫn không có tiếng trả lời.

12

Tôi đẩy cửa bước , anh đang co người dưới nền đất, mặc nước lạnh xối thẳng cơ thể.

Tôi vội tắt vòi sen.

Chưa kịp đưa tay sờ trán, anh đã nhào tới chặt lấy tôi.

Người anh ướt sũng, thân thể khẽ run .

Dưới vòng tay ấy, tôi không tài nào nhúc nhích được.

Hơn nữa…

Anh còn ghé sát, hít lấy hương thơm nơi cổ tôi.

Tôi hoảng đến nỗi không dám cử động.

Anh khẽ lẩm bẩm:

“Khó quá…

Cứu anh với…

Cứu anh với… Ưm… A… thoải mái quá…

Thật sự rất thoải mái…”

Giọng anh khàn đặc, quyến rũ đến rợn người.

Tôi nghe mà tê rần toàn thân, như có hàng ngàn con sâu nhỏ đang cắn nhấm trái tim mình…

Tôi bắt đầu niệm A Di Đà Phật đầu.

Tôi có trai rồi!

Tôi không thể có những suy sai trái với người đàn ông khác!

Lần này kéo dài lâu hơn hẳn.

Có lẽ gần một phút sau, ánh mắt anh dần tỉnh táo.

Anh áy náy nói:

“Xin lỗi, An An…

Vừa nãy anh… không kiểm soát được bản thân…

Xin lỗi… thật sự xin lỗi…”

Tôi lắc đầu:

“Ông chủ, này lỗi của anh.

Anh cũng có lựa chọn nào khác.

Ít nhất em có thể giúp anh, như vậy là tốt rồi.”

Anh hít sâu một hơi:

“Lần này có thể kéo dài được lâu hơn chút, em cứ yên tâm về đi.”

Tôi hỏi lại:

lại vậy ạ?”

Anh như vừa hạ quyết tâm, nói ra hết:

“Căn bệnh này, đầu chỉ cần ngửi mùi hương của em là được.

Sau là vô tình chạm nhẹ da.

Rồi chỉ cần em sờ trán anh, cũng có thể ổn lại.

Giờ thì… chỉ em, anh bình thường được vài tiếng.”

Tôi trầm ngâm:

“Tối nay anh phát nặng như vậy, có là do uống rượu?”

Anh đầu:

“Trước giờ anh không để ý, không ngờ rượu cũng ảnh hưởng đến bệnh.”

nay đừng uống nữa.”

Anh cười khổ:

“Dù nhà họ Hạ có địa vị thế nào ở thủ đô, anh cũng không thể ngạo mạn mà chối tất .

Không uống… là điều không thể.

Không , anh được.”

Thấy người vẫn còn ướt sũng khó , anh nói tiếp:

“Em mau tắm đi, kẻo cảm lạnh.”

Nói xong, không để tôi chối, anh đã quay người rời khỏi phòng tắm.

đến người mình ướt nhẹp mà đi ra phòng ông chủ… là không lắm.

Nhưng mà… tắm ngay phòng anh ấy thì còn không hơn nữa!

Tôi vừa định bước ra thì anh đã nói:

“Anh đi lấy vali của em lại.”

Rồi — cạch! — tiếng cửa đóng lại.

Hả???

Tôi vội tắm kiểu “chiến đấu tốc độ ánh sáng”.

cửa đã vang giọng ông chủ:

“Vali ở trước cửa rồi.”

Tôi ló đầu ra nhìn, bóng dáng ông chủ đã không còn nữa.

là người đàn ông quân tử chính hiệu.

tôi bước ra , ông chủ đã thay một bộ đồ khác, ngồi lặng lẽ trước cửa sổ sát đất,

ánh mắt nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp của thành phố cảng.

Chuyến công tác lần này là để xử lý việc niêm yết một công ty con.

Công việc của ông chủ không quá bận rộn, chủ yếu là giám sát các hạng mục then chốt.

Thấy tôi đã ổn, anh liền đứng dậy tiễn tôi ra .

Anh nói:

này nhất định đừng kể với ai.

Nếu lan ra sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá cổ phiếu của công ty.”

14

Tôi tất nhiên hiểu điều .

Người nắm quyền có ảnh hưởng rất lớn đến giá cổ phiếu, bởi vì ông chủ chính là người quyết định hướng đi của công ty.

Tôi nghiêm túc đầu.

Ông chủ mỉm cười.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, như một người anh , nói đầy trìu mến:

“Biết vì mỗi lần đi công tác, anh đều thích dẫn em theo không?”

Tôi ngoan ngoãn lắc đầu.

Dù trước kia từng thầm , có nào ông chủ muốn ‘quy tắc ngầm’ với tôi không…

Nhưng giờ thì tôi chắc , anh không loại người .

Dù tôi đã theo anh đi công tác ít nhất mười lần.

Nhưng anh chưa bao giờ đụng chạm quá giới hạn.

Ông chủ thật sự thanh tâm quả dục.

Tôi bất giác , người gọi anh là Thái tử kinh thành, nhưng ra nên gọi là Phật tử của giới tài phiệt .

Tôi liếc nhìn cổ tay anh.

Chợt hiểu ra.

Thứ anh thiếu… chỉ là chuỗi hạt Phật.

Trên cổ tay rắn rỏi của anh, là một chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá hàng chục triệu.

15

Anh bật cười thành tiếng:

“Thật ra anh luôn mong có một cô em gái đáng yêu như em.

Em lại có tính cách tốt, không tranh đoạt, hiền lành thật thà, vừa nhìn đã biết là người không bao giờ phản bội.

Thế nên anh rất tin em.

Nếu không chúng ta quen nhau môi trường công việc, anh thật sự muốn nhận em làm em gái.”

Thấy tôi ngây ra, anh hơi buồn bã nói:

“Xin lỗi, chắc là anh đường đột rồi.

Em chắc không muốn làm với một người như anh , dù … anh cũng mắc bệnh lạ.”

Tôi vội đáp:

lại như vậy được!

Ông chủ, anh là thần tượng của em.

Chỉ cần được làm việc bên cạnh anh, em đã cảm thấy tổ tiên phù hộ mười đời rồi ấy.

Nếu có thể làm làm em gái anh, chắc em sướng đến phát khóc mất!”

này anh nở nụ cười.

Anh thở dài:

“Giá mà anh có một cô em gái dễ thương như em thì tốt biết mấy.

Anh có thể xem em như em gái được không?”

???

A…

Anh hỏi kìa.

Tôi lâm vùng tối kiến thức của mình mất rồi.

Đưa tôi ra tới cửa, anh lại nói:

“Anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”

Tôi thở phào một hơi, nói với anh:

“Ông chủ, căn bệnh này của anh chắc sẽ khỏi thôi.”

Anh đầu.

Anh nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn anh.

Liệu tối nay anh có phát bệnh không?

là… có nên để anh thêm cái nữa?

16

Anh bỗng ngập ngừng, ngại ngùng nói:

“Anh có thể em thêm lần nữa không?

Anh sợ tối nay lại phát bệnh…

Mỗi lần không có em bên cạnh, anh đều rất khó , mất mấy tiếng đồng hồ hồi phục lại được.

Cảm giác như bị rút cạn sức lực, làm cũng không có tinh thần…”

Tôi lập tức đầu.

Thế nhưng anh lại lùi về sau một bước, vẻ mặt đầy giằng xé:

“Thôi vậy… Em có trai rồi, thân mật với anh thế này… chắc không ổn…”

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh, tôi vội nói:

“Vậy thì… ông chủ cứ xem em như em gái đi.

Tất là để chữa bệnh mà.

Đợi nào bệnh anh khỏi rồi, mình sẽ không cần tiếp xúc thân thể nữa.”

Anh nhìn tôi thật lâu:

“An An, em là một cô gái tốt…

Anh không nhìn nhầm người.”

Tự dưng tôi thấy mặt mình nóng bừng.

Được ông chủ khen kìa…

Sau , anh tôi một cái — rất trịnh trọng.

Ông chủ thật cao.

Vòng tay anh ấy rất vững chãi.

Cơ thể anh còn mang theo hương thơm dễ thoang thoảng.

17

Về lại phòng, đến việc ông chủ lại thích mình đến thế, tôi thấy vui không để hết.

Được một người xuất sắc như ông chủ coi trọng, điều chứng minh điều ?

Chứng minh rằng — tôi thật sự vừa giỏi giang vừa chân thành.

Trước đây, vì không hiểu được ẩn ý của người khác, tôi từng rất tự ti.

Tôi với tính cách của mình, sau này chắc không thể sống sót nổi chốn đấu đá chốn công sở, đường thăng tiến cũng mịt mờ.

Ai mà ngờ được, ông chủ lại thích kiểu nhân viên đơn giản chẳng có tâm cơ như tôi.

Tôi chợt hiểu ra: vì ông chủ đã quá thông minh rồi, bên cạnh anh, chẳng ai có thể ‘diễn’ được .

Quả nhiên, chỉ cần tìm vị trí của mình, thì tăng lương thăng chức không còn là mơ!

Tùy chỉnh
Danh sách chương