Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

27

Tôi thuận theo ý anh, nói:

“Anh Cả Hạ, bệnh của anh lại nặng thêm rồi?”

Anh nghẹn họng một lúc:

“Không nữa…

nãy khó chịu mức cảm giác như trăm móng vuốt cào tim vậy.”

Để giúp anh chữa bệnh, hai chúng tôi ngồi xếp bằng rất nghiêm túc trên sofa, tay nhau như đang luyện công.

Cảm giác… giống hệt Tiểu Long Nữ và Dương tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh vậy.

dần dần, anh bắt đầu không còn sức lực nào.

Mềm nhũn nằm bẹp trên sofa, trông như sắp chết nơi.

Tôi càng nắm chặt tay anh hơn.

Không có tác dụng.

Anh lại bắt đầu ngọ nguậy như con giòi, sắp bò loạn.

Anh rên rỉ:

“Lạnh … thật rất lạnh…”

Rồi — rầm — anh lăn thẳng xuống khỏi sofa.

Tôi vội leo giường lấy chăn đắp cho anh.

lúc tôi kéo được chăn — anh từ phía sau chặt lấy tôi.

quái gì vậy ?!

Tôi bị anh đè giường.

Ngay sau đó, anh như tìm được nguồn nhiệt, lập tức…

Chui tọt chăn.

Rồi lấy tôi.

Một phút sau, anh nhỏ giọng thở ra một hơi:

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

28

Hai chúng tôi… gần nhau mức.

Còn đang nằm chung một chiếc giường.

Tôi căng thẳng không dám hé răng.

Ông chủ tôi, đôi mắt ươn ướt, đầy đáng thương:

“Xin lỗi, An An…

Anh thật khó chịu lắm…

Em sẽ không trách anh, không?”

Anh bệnh mức này, nếu tôi còn trách móc, thì vô tình rồi.

Tôi lắc đầu.

Anh xoa nhẹ má tôi:

“Em gái ngoan… em thật tốt.”

Tôi nghiêm túc đề nghị:

“Anh Cả Hạ, hay sau này anh cứ gọi em là ‘em gái lớn’ đi, nghe thân thiết hơn.”

Anh nghẹn lại một :

“Thôi, vẫn gọi em là An An đi.”

“Như vậy xa cách rồi.

Em coi anh là anh trai, anh coi em là em gái chứ.”

Anh ậm ừ một tiếng, rồi lại rên rỉ khe khẽ, tôi chặt hơn:

“Lại khó chịu rồi…”

Tôi cảm nhận rõ nhiệt độ từ người anh truyền sang, thậm chí còn nghe rõ cả nhịp tim anh.

Ánh đèn trong phòng rất mờ.

Anh lại rúc hít lấy mùi hương trên người tôi…

Trông như… một con ma nam vậy.

29

Một lúc sau, anh lặng lẽ hỏi:

“An An… anh có thể… có thể…”

Tôi ngáp một .

Tôi thật buồn ngủ rồi.

Cả ngày đi bộ nhiều.

Giờ lại được ấp ấm áp thế này… dễ chịu thật.

Tự nhiên tôi hơi có lỗi với bạn trai.

Nên quyết định… sẽ mua tặng anh ấy đôi giày thể thao 800 tệ.

Như vậy coi như dùng “ân huệ” của ông chủ, chuyển qua bạn trai.

Tức là ông chủ tốt với cả hai chúng tôi luôn.

Ông chủ vẫn đang thì thầm điều gì đó, gần, tôi nghe không rõ.

Tôi lại ngáp.

Bộp! – Anh tôi!!!

Thế giới như lặng đi.

Tôi giật mình, lập tức đẩy mạnh anh ra!

30

“Anh làm gì vậy!

Anh em có thể làm thế này?

Đây là loạn luân!”

ơi, tôi từng bạn trai rồi…

Vậy chẳng … ông chủ gián tiếp môi với bạn trai tôi à?!

ạ, tôi đang nghĩ quái gì thế này?!

Ông chủ tôi, ánh mắt đầy tội lỗi và van xin:

“An An, đừng giận anh mà.

Anh không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Chỉ em, anh chỉ muốn , muốn hòa làm một với em…

Phản ứng nãy, hoàn toàn là bản năng…

Anh xin lỗi… xin lỗi thật lòng…”

“Tại anh có thể xử với em như vậy chứ?!

Sau này còn làm việc thế nào?

Em không muốn nghỉ việc !”

Anh lập tức nắm tay tôi:

“Yên tâm đi, anh tuyệt sẽ không để em nghỉ việc .

Anh thật coi em là em gái mà…”

Anh lại cúi xuống, giọng thấp trầm buồn buồn:

“Thật ra… em vẫn không ra được tình cảm của anh dành cho em ?”

“Ông chủ à…

Anh trai với em gái thì không thể nhau …”

“Anh chỉ là đang cố tìm một cách nào đó để xử tốt với em.

Vì… vị trí ‘bạn trai’ của em có người khác rồi.

Anh chỉ có thể làm anh trai.

Trước đây anh sợ làm em sợ… giờ…

Anh không kìm được nữa rồi, An An…”

“Cho anh một cơ hội được yêu em…

Anh hứa sẽ không phá hoại tình cảm của em với bạn trai …”

Anh cầm tay tôi, áp má mình, ánh mắt dịu dàng như đang kéo hồn người.

Rồi anh lại mu bàn tay tôi.

Tôi cảm … phần dưới bụng hơi tê tê.

31

Tôi lập tức rút tay lại:

“Anh coi em là loại người gì vậy hả?!

Em là người có đạo đức!”

Tôi chỉ về phía cửa:

“Ra ngoài! Ngay lập tức!”

anh lại ấn tôi xuống, giọng khàn khàn vang tai:

“An An, anh thật chịu không nổi nữa…

Em giúp anh đi mà…

Anh xử với em không tốt ?

Anh chẳng gì cả, chỉ một đêm, chỉ một lần thôi, được không?

Bác sĩ nói, nếu được tiếp xúc sâu hơn, bệnh của anh có thể khỏi hẳn…

Em cứ coi như mình là bác sĩ, mà lương y như từ mẫu, giúp anh đi mà…”

nói, anh tai tôi.

đất ơi.

Tôi mềm nhũn cả người.

Muốn đẩy anh ra mà không đẩy nổi.

“Đừng mà…”

anh vẫn tiếp tục tấn công:

“Giúp anh đi, được không?

Anh thề chỉ một đêm thôi.

Ngày mai, chúng sẽ quay về là bạn.

Anh chắc chắn bệnh này sẽ khỏi, bác sĩ nói chỉ hai nhau là được.”

Tôi nuốt nước bọt, đầu óc mơ hồ như nhão ra thành cháo.

Ai nói hồ ly tinh chỉ có ở nữ giới?

Ông chủ nhà tôi… chính là một hồ ly tinh phiên bản nam!

Anh thiêu đốt khắp người tôi.

“Chúng đang ở Cảng Thành, chẳng ai chuyện này cả…”

Giọng anh thấp trầm, còn mang theo một đau đớn:

chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì cuộc sống của em .

Em còn làm được một việc tốt ban nữa.”

tôi do dự, lần này anh không do dự nữa, tiếp tục dụ dỗ:

“Em cứ coi như là anh cưỡng ép em, được không?”

“Không ai cả, em cứ coi như mơ một giấc mơ, được không?”

“Anh hứa, anh chẳng gì, chỉ muốn có một kỷ niệm đẹp với em thôi…”

“An An, anh xin em đấy…”

Không còn cách nào, tôi dè dặt hỏi:

“Chỉ mình chúng thôi không?”

Anh lập tức gật đầu:

“Tất nhiên rồi.”

Tôi thở dài bất lực:

“Vậy… coi như là chữa bệnh đi.

Em không có ý gì khác với anh đấy.”

Anh gật đầu mạnh:

“Tất nhiên rồi.”

Rồi anh nhẹ trán tôi, khẽ khen:

“Ngoan lắm… gọi một tiếng anh trai nào…”

32

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.

Ông chủ vẫn đang nằm cạnh tôi.

Tôi điên rồi!

Tôi làm gì thế này.

Tôi đội cho bạn trai mình một chiếc mũ xanh lè.

Tôi vội đẩy ông chủ ra:

“Ông chủ, anh mau dậy đi.”

Ông chủ tôi, giọng khàn khàn nói:

“Bé yêu, em thơm .”

“Anh mau đi đi, chúng chỉ là quan hệ công việc nghiêm chỉnh thôi.”

Anh thất vọng ngồi dậy, tôi, đáng thương nói:

“Anh sẽ tự đặt mình vị trí, tuyệt không làm em khó xử.”

Tôi gật đầu.

Anh đứng dậy rời đi.

Tôi lập tức nhắn tin cho bạn trai, hỏi anh ấy muốn quà gì.

Không còn cách nào khác, dỗ dành bạn trai một .

Buổi tối có tiệc.

Trên xe, ông chủ liên tục xin lỗi tôi, nói tất cả đều là lỗi của anh.

“Là lỗi của anh, là anh quyến rũ em, là anh đạo đức bại hoại, An An, em đừng áp lực tâm lý.”

Tôi gạt tay anh ra:

“Anh làm gì mà động tay động chân, bây giờ chúng có quan hệ gì.”

Anh nói:

“Anh sợ lát nữa phát bệnh, anh em một được không, em yên tâm, chỉ là chữa bệnh thôi.”

“Anh chẳng nói đó là được rồi ?”

“Anh sợ có chuyện ngoài ý muốn.”

33

Cho anh xong, anh lại nói:

“Anh em một được không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, anh như một con chó bắt đầu liếm tôi.

Làm tôi mặt đỏ tim đập, thở dốc không thôi.

Xuống xe rồi, anh vẫn nắm chặt tay tôi.

Tôi muốn rút ra không được.

lúc đó bạn trai gọi điện cho tôi.

Tôi run run nói chuyện với anh ấy một lúc.

Ông chủ đứng cạnh, ngoan ngoãn nghe.

Trong lòng tôi lại nảy sinh cảm giác tội lỗi với ông chủ.

Cảm anh rất tủi thân.

Cúp máy xong, mắt ông chủ lập tức sáng .

Anh còn nói với tôi:

“An An, em yên tâm, anh tuyệt sẽ không xuất hiện trước mặt bạn trai em, sẽ không phá hoại hai người.

Tình yêu anh dành cho em đều là âm thầm, nhẫn nhịn, chỉ em , anh sẽ xuất hiện.”

Tôi anh, không nói gì:

“Không nói chỉ một đêm thôi ?

Sau này anh có thể đừng nói mấy lời kỳ quái như vậy được không?”

Anh cúi đầu:

“Xin lỗi.

Anh mình không xứng.”

34

Buổi tối, ông chủ lén nói với tôi, anh không thể uống rượu, sợ không khống chế được bệnh.

Với tư cách thư ký, tôi chỉ có thể giúp anh chắn rượu.

Uống cuối cùng, tôi choáng váng.

Ông chủ đưa tôi về khách sạn, tôi chỉ muốn ngủ luôn.

Anh dịu giọng nói:

“Không tắm được?”

Tôi muốn từ chối, anh trực tiếp đỡ tôi phòng tắm.

Sáng hôm sau mở mắt, ông chủ nằm trên giường tôi, tôi tức muốn bay .

Anh tôi đáng thương, cầu xin:

“An An, anh thật không cầu gì khác, chỉ cho anh một thân phận người tình là được.

Thật ra anh thích em lâu rồi, nếu không lần này phát bệnh, anh căn bản không dám thổ lộ.

Rõ ràng là ông đang giúp anh, không?”

Người tình…

Tôi nuốt nước bọt.

Anh đẹp trai như vậy mà lại rơi cảnh chỉ làm người tình.

Một ông chủ cao cao tại thượng lại cầu xin được làm người tình của tôi.

Còn như chó con lấy lòng tôi.

Tôi thật rất khó từ chối.

Tôi có lỗi gì chứ.

Tôi chỉ là không muốn làm tổn thương anh thôi mà.

Tôi thiếu tự tin nói:

“Nếu sau này anh ở người phụ nữ khác, thì chúng chấm dứt.”

Anh lập tức cam đoan:

“Trong lòng anh chỉ có mình em.

Anh sẽ không ở người khác.

lén lút, anh cam tâm tình nguyện.”

Tôi có cảm động.

Không ngờ anh vì tôi mà có thể làm mức này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương