Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Có.”
“Chị em ơi, ăn cũng ‘thịnh soạn’ quá rồi đấy.”
“…”
Tôi không còn trí đùa giỡn.
Lập tức xách túi muốn chuồn.
May là chắc vừa nãy Hoắc Diên không thấy tôi, đồng nghiệp bảo anh đã đi cùng Tổng Vương rồi.
cửa nhà hàng là trạm xe.
Đang đợi xe buýt, bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên phía trên đầu:
“Không ăn tiếp à?”
Giọng Hoắc Diên, bình thản .
________________________________________
13
Toàn thân tôi cứng đờ.
Hình như anh chỉ ra ngoài hút thuốc.
Bên cạnh còn có Tổng giám đốc Vương – sếp to công ty tôi.
Tổng Vương giới thiệu:
“Đây là Tiểu bên công ty tôi.”
Hoắc Diên khẽ gật đầu.
Anh biểu bình thường, như sự không nhận ra tôi.
Có lẽ tôi đội mũ lông, quấn khăn kín gần hết .
Mà “” cũng đâu họ hiếm.
Tổng Vương vẫn tiếp tục tâng bốc.
Bất ngờ, Hoắc Diên lên , ngắt lời ông ta:
“Cô làm ở vị trí nào?”
“A? Tôi á? Ngài chưa biết tôi…”
“Tôi Tiểu .”
“… Tổ trưởng tổ sáng tạo.” Tôi miễn cưỡng trả lời.
“Không tệ, trẻ mà tài.”
Tổng Vương: “Ngài Hoắc khen cô đó! Còn không mau ơn người ta? Giới trẻ bây giờ đúng là không hiểu lễ nghĩa gì cả.”
“… ơn Tổng Hoắc.”
Không khí hơi gượng gạo.
Xe buýt vẫn chưa đến.
Tôi định bắt taxi, chuồn lẹ.
Còn chưa kịp giơ , một chiếc Cayenne đen lừ đừ trờ tới.
Hoắc Diên chủ động mở cửa sau:
“Tiểu , để tôi đưa cô về.”
“…”
Tới nước này mà còn giả vờ không nhận ra, thì tôi đúng là đứa ngốc.
Tôi quay đầu định chạy.
Nhưng lại bị Hoắc Diên giữ chặt cổ .
“ Tinh Dư, em lúc nào cũng lạnh nhạt với người từng ngủ cùng em sao?”
14
nói ấy, Hoắc Diên ghé sát tai tôi nói khẽ.
Tổng Vương không nghe thấy.
Ông ta đã trưng ra bộ nghiêm túc:
“Mau xe đi, Tổng Hoắc thấy trời sắp đổ tuyết mới tốt bụng muốn đưa cô về, đừng phụ lòng người ta.”
Tôi đành tự nhét mình xe.
Hoắc Diên ngồi cạnh tôi, Tổng Vương lên ghế phụ.
Trên suốt đoạn đường, chỉ có mình Tổng Vương lải nhải không ngừng.
Hoắc Diên hầu như không đáp lại, tôi cũng không tiện lên .
Còn gì khó xử hơn tình huống hiện tại?
Hoắc Diên chắc chắn đã biết, tôi từng nói dối đủ điều trước Hoắc Thâm.
Khi đó tôi bịa ra mọi chỉ muốn trả thù,
nào có nghĩ đến sẽ còn gặp lại họ.
Phía trước, Tổng Vương nói mệt, quay đầu bảo tôi:
“Tiểu , đừng chỉ im lặng nhìn chằm chằm thế, cô cũng góp đôi lời đi chứ.”
Tôi biết nói gì đây?
Im lặng một lúc, tôi lên nhã nhặn:
“ ơn Tổng Hoắc đã đầu tư công ty chúng tôi.”
“Không cần ơn, tôi có mục đích riêng.”
“Xin anh yên , công ty chúng tôi nhất định không khiến anh thất vọng.”
“Tôi không hứng thú với công ty các cô.”
nói ấy khiến Tổng Vương ở phía trước suýt bị sặc.
sau đó, Hoắc Diên bình thản bổ sung một khác:
“Chỉ là nếu không dùng cách này, em có chịu gặp tôi không, Tinh Dư?”
________________________________________
15
Vẻ Tổng Vương như vừa thấy ma.
Đến cả bác tài cũng không nhịn được mà nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
đến nước này, tôi cũng buồn giữ diện .
“ thì anh đúng là chịu chơi .” Tôi mỉa mai.
“Chịu chơi là gì, miễn sao sau này đổi được làm tiền cưới vợ là được rồi.”
“Hoắc Diên, đầu óc anh hỏng rồi đúng không?”
Nói xong đó, ánh mắt Tổng Vương nhìn tôi như thấy hổ cái.
Tựa như đang nói: tổ tông ơi, nhẹ mồm nhẹ miệng chút!
Nhưng Hoắc Diên tức giận,
Ngược lại, còn nở nụ cười.
“Đầu óc có hỏng hay không tôi không biết, nhưng tôi chờ được. Ba tháng qua, tôi âm thầm tìm em,
tìm được rồi lại không dám làm phiền, chỉ có đi đường vòng như , hy vọng em đừng trách.”
“Tôi không còn gì để nói, dừng xe đi.”
Hoắc Diên giữ lấy tôi.
“Em không có gì muốn nói? Nhưng tôi có.
“Xin , lẽ ra tôi nói với em từ đầu. này là của tôi.
Lần này đến tìm em, tôi chỉ muốn giải rõ ràng.”
“Giải thì miễn.”
“Em ghét tôi sao?”
“Đúng.”
“Nhưng em từng nói, người em nhất là tôi.”
“Chỉ là đùa thôi. Kẻ lừa người, sẽ bị người lừa lại.”
“Xingxing, có một tôi nhất định nói với em, ra tôi đã từ lâu…”
Lời của Hoắc Diên bị phanh xe gấp cắt ngang.
Trên trán tài xế rịn mồ hôi:
“Xin tổng giám đốc, hình như tôi vừa thấy…”
“Nói.”
“Tôi hình như thấy Nhị thiếu gia.”
________________________________________
16
Sau cú phanh gấp của tài xế, tôi tranh thủ nhảy xe.
Thế , nói cuối cùng của Hoắc Diên, tôi không nghe được.
Trên đường chạy về nhà, tôi cứ có giác như có ai đang dõi theo sau lưng.
Nhưng nghĩ quanh đây đông người, tôi không để .
Sáng hôm sau.
Tôi tầng đổ rác.
Lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia.
“Anh sao còn—”
Nói được nửa , tôi nghẹn lại.
người trước không Hoắc Diên.
Là Hoắc Thâm.
Ngũ quan góc cạnh, phóng túng hơn hẳn – chỉ có là Hoắc Thâm.
“Xingxing.” Anh sải bước về phía tôi, “Anh đợi em mãi rồi.”
“Có gì?”
“Anh muốn nói xin với em, trực tiếp.”
Ba chữ đó mà thốt ra được từ miệng Nhị thiếu gia họ Hoắc, cũng không dễ dàng gì.
“Giả nghèo là của anh, dây dưa với người yêu cũ cũng là của anh. Anh sai quá nhiều, em nhất định đừng dễ dàng tha .”
“Ý anh là…?”
“Về với anh đi, anh sẽ bù đắp từng một.”
Tôi suýt thì phì cười.
Hoắc Thâm có ngày hôm nay, tôi hoàn toàn không ngạc nhiên.
tôi từng đối xử với anh , tốt.
Dù tôi chỉ cái anh,
Nhưng trong thời gian yêu nhau, tôi vẫn dùng trọn mười hai phần chân thành.
Mất đi chân thành đó, anh sẽ rơi hụt hẫng không đáy.
“Anh và bạn gái cũ đã cắt đứt rồi, sau này em muốn kiểm tra lúc nào cũng được.”
Hoắc Thâm rút điện thoại ra, định để tôi kiểm tra luôn.
Nhưng tôi buồn nhìn.
“Anh sao cũng được, đừng đến làm phiền tôi .”
Hoắc Thâm ngẩn ra.
Lông mày hơi cong từ tốn rũ .
Không cam lòng, anh đổi giọng:
“Căn hộ em thuê, anh đã mua lại rồi. Có vài em quên trong nhà, em về xem qua.”
“Không cần.”
“ còn ảnh thì sao?”
Anh lấy ra một phong bì dày.
“Em từng chụp ảnh cho anh, từng tấm đều dụng . Là anh không biết trân trọng lòng tốt của em.”
Anh rút ra một tấm ảnh, khẽ :
“Những này, cũng không cần sao?”
“Ừ, không cần.”
“Xingxing, đừng giận những tác phẩm huyết của mình , xem như anh xin em.”
huyết?
Tôi giật lấy ảnh, hất .
Chúng như tuyết rơi, bay nhẹ khắp khoảng trời mùa đông.
Hoắc Thâm cuối cùng cũng không kìm được.
Mắt đỏ hoe.
________________________________________
17
Hoắc Thâm cứ đứng dưới nhà tôi mãi.
Tôi không muốn gặp anh ta, liền dứt khoát ở lại công ty tăng ca.
Đúng lúc Hoắc Diên đi công tác mấy ngày, tôi cũng tránh được cảnh chạm .
Chín rưỡi tối.
Cả công ty chỉ còn lại mình tôi.
Tôi đang sắp xếp lại phương án sáng tạo, bất giác thấy buồn ngủ.
Không biết tự khi nào, tôi gục bàn ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, khói nồng xộc thẳng mũi.
Chết tiệt!
Tôi phản ứng — cháy rồi!
Tôi vội gọi điện thoại, nghe theo chỉ dẫn của lính cứu hỏa, chuẩn bị chạy lối thang bộ.
Nhưng xui xẻo thay,
Cửa thang bộ bị khóa.
Tôi chỉ đành quay lại văn phòng, chờ người đến cứu.
Nhưng hôm nay là Sáu.
Giờ này mọi người vừa kết thúc tiệc tùng,
Đang tranh nhau gọi xe về nhà.
Đường trước công ty kẹt cứng không nhúc nhích.
Ngọn lửa mỗi lúc một lớn.
Tôi thử mọi cách cũng không ngăn được.
Cuối cùng, tôi kiệt sức co mình trong một góc, khó thở đến mức choáng váng.
Biết mà, tăng ca được ích lợi gì,
giờ thì cả cái mạng cũng suýt mất.
Khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng,
cánh cửa phòng cháy vang lên đập mạnh.
Một cái, hai cái…
Không đếm nổi bao nhiêu lần, cuối cùng cũng bị phá ra.
Hoắc Diên xông trong đám lửa,
một bế tôi lên vai.
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc trấn an tôi:
“Đừng sợ, anh đến rồi.”
18
Tôi chỉ nằm trong bệnh viện một lúc đã tỉnh.
Phương Nhiễm nhào tới ôm chặt lấy tôi.
“Huhu, may quá, không sao.”
“Chị à, khóc tang đấy à?”
“Xí xí xí, đừng nói bậy. May mà Tổng Hoắc đến kịp lúc.”
Tôi cô ấy: “Hoắc Diên đâu rồi?”
Phương Nhiễm thở dài: “Tình hình không ổn lắm, cánh trái bị nứt xương.”
“Sao lại nứt xương?”
“Đâm cửa ra đấy.”
Tôi sững người.
Mơ hồ nhớ lại, cánh cửa chống cháy dày nặng đó… là do Hoắc Diên lấy thân mình phá ra?
“ nghĩ xem anh ấy đau đến mức nào, mà vẫn cố nhịn, bế ra ngoài đấy.”
Phương Nhiễm thì thầm bên tai tôi:
“Anh ấy sự tệ như từng nói sao?”
Tôi nhảy giường bệnh, đi tìm Hoắc Diên.
Cánh trái của anh được băng bó kín mít.
Anh ngồi bên cửa sổ, bình thản lật xem báo cáo công việc.
Thấy tôi đến, Hoắc Diên ra hiệu cho người khác rời đi.
“Cơ có thấy khó chịu không?” anh .
“Cũng ổn.”
“Nếu thấy không ổn, nói bác sĩ .”
“Không anh đang đi công tác sao?” Tôi không nhịn được .
“Đáp sân bay lúc tám giờ, nghe nói em tăng ca, về công ty xem em thế nào. May mà kịp.”
Giọng anh bình thản, hòa nhã.
Không hề nhắc đến vết thương của mình.
“Anh có biết tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào không? Nhỡ anh cũng không thoát ra được thì sao?”
“ thì tốt, cùng em chết cháy luôn.”
“Giờ nào rồi mà còn đùa kiểu đó.”
Hoắc Diên nói: “Thấy em căng thẳng quá, không thì anh không đùa .”
Tôi nhìn anh, trạng phức tạp:
“Anh thân phận quý giá thế kia, sao lại cứu tôi?”
“Cứu em không cần lý do. Trước khi não kịp nghĩ, cơ đã hành động rồi.”
“Hoắc Diên, anh kỳ lạ. Trước thì lừa tôi, sau lại cứu tôi.”
“Em nghĩ sao anh lừa em?”
“ danh gia tộc, hình ảnh của tập đoàn các người sao…”
Hoắc Diên khựng lại.
“Ai nói với em thế?”