Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
GIỚI THIỆU:
Trúc mã của ta là đích tử độc nhất của Trưởng công chúa,
tính tình ôn hòa, không tranh không đoạt, thanh đạm đóa cúc thu sương.
kẻ tung lời đồn rằng hắn long phích*, cố ý bôi nhọ danh tiết.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Trăm miệng khó biện.”
(*điển cố liên quan đồng tính nam, ý thích nam nhân)
khuya vắng lặng, hắn tìm ta, đôi ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương:
“Danh tiếng ta nay đã hoen ố, biết phải làm đây?”
Nhìn mặt hắn, tuấn mỹ ánh trăng trời ,
ta thở dài một tiếng:
“Nhà ta giờ cũng đã sa sút, ta không chê ngươi, ngươi cũng đừng chê ta,
ta kết đôi, sống yên ổn qua ngày đi thôi.”
Long phích thì ?
Không ngăn con đường công danh rộng mở của hắn.
Hắn trở vị Đại Lý Tự Khanh trẻ nhất lịch sử Đại Thương,
rồi là Trọng thần phụ Hoàng thượng tin cậy,
là Quận vương, Thân vương, khi nắm tay quyền lực cả triều—Nhiếp vương.
Nhiều năm sau,
ta nhìn hắn—Dung Ngọc, đang dạy con gái thuật sát phạt,
dạy con trai gảy đàn tiêu khiển,
mà tay ta thì xoa bụng đã ba lần mang nặng,
hàm răng nghiến ken két không ngừng.
Thanh đạm cúc? Không tranh không đoạt?
Rõ ràng là một tên mỹ nhân điên rồ,
một kẻ âm hiểm bá đạo, m.á.u lạnh cuồng si!
01
Trước động phòng, ta vẫn là hoàn bích.
Sau động phòng, ta không là nữa.
—— này… gì đó không đúng lắm!?
“…Dung Ngọc, Dung Ngọc…”
Ta níu lấy vai hắn, mơ màng gọi từng tiếng, giọng khàn đặc chẳng rõ lời.
Cả hoan ái, xuống xuống, mãi gần sáng mới thực sự thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, ánh trời đã sáng rõ.
một cảm giác mát lạnh phảng phất lướt qua gò má,
trượt xuống xương hàm, đầu ngón tay lướt dọc xương quai xanh, vẫn chưa thỏa, muốn lần xuống sâu hơn…
Ta bừng tỉnh, lập tức mở choàng ,
vung tay tóm chặt ngón tay kia.
Trước ta, là dung nhan tuấn mỹ ánh trăng của Dung Ngọc.
“Chẳng phải ngươi … long phích !?”
Ta nghiến răng chất vấn.
Tối qua lúc uống nhau,
ta an ủi hắn:
“Không đâu, chẳng qua là thích nam nhân thôi mà, phạm pháp đâu.
Ta cũng không chê ngươi, dù gì cũng đã thân, coi huynh đệ mà sống qua ngày cũng tốt rồi…”
Hắn khi ấy rõ ràng cười nhẹ, dịu giọng khen ta:
“Nàng thật tốt bụng.”
Vừa nói lời dịu dàng, vừa rót khuyên ta uống thêm.
Chẳng biết từ khi nào,
chén biến hắn ngậm miệng,
ta say hồ đồ, cứ thế bị hắn mớm ngọt lịm khắp miệng…
“Long phích, chẳng qua là lời đồn.”
Một ngón tay của Dung Ngọc bị ta giữ lấy,
hắn nhàn nhã đầu ngón nhẹ cọ lòng bàn tay ta:
“Ta là… tiếng xấu lan xa,
chứ không phải… kia không .”
Nói xong, mặc kệ ta trợn tròn ,
hắn cúi đầu hôn khẽ trán ta:
“Chào buổi sáng, Hựu Hựu.”
02
Ánh ta lén lút liếc nhìn Dung Ngọc qua đồng.
Dung Ngọc đã thay một bộ trường bào màu nước, ống tay áo rộng thướt tha, lớp lớp vải sa mềm mại phủ nhau.
Mái tóc đen nhánh buộc nửa, xõa nửa, điểm xuyết bằng ngọc quan và dây tua lụa dài bay bay gió.
mặt hắn thì…
Phải diễn tả đây?
mặt ấy… thực sự là phàm thể sinh ra ư?
Hay là Nữ Oa nương nương khi nặn ra hắn, đã dung nhan mình—
hoặc là… bản mẫu của một vị thần tiên trên trời?
“Chặt không?” – Dung Ngọc dịu giọng hỏi ta.
“…Hử?” – Ta chớp mấy , mất một lúc mới phản ứng :
“À… không chặt, vừa lắm.”
Dung Ngọc khẽ mỉm cười,
dải lụa đan xen đỏ và kim tuyến,
buộc cao mái tóc đuôi ngựa của ta .
Ngày đầu tiên sau thân, theo lễ thì nên vẽ lông mày tân nương.
Nhưng ta không thích trang điểm,
hắn liền thay bằng nghi lễ tự tay buộc tóc ta.
“Đã mười năm, ta chưa từng chạm vào tóc nàng.” – Dung Ngọc nói.
“Ta rời kinh… lâu thế ?” – Ta ngạc nhiên.
Ta và Dung Ngọc vốn là thanh mai trúc mã lớn nhau.
nhà đối diện,
nhà hắn là phủ Trưởng công chúa, nhà ta là phủ Quốc công Sở quốc.
Về sau nhà ta sa sút,
tấm biển trên cổng từ “Quốc công phủ” đổi “Bá công phủ”, rồi đổi “Hầu phủ”…
Cuối , biển hiệu không , phủ cũng chẳng giữ .
Cả nhà tan tác— chếc, tản.
Ta từ nhỏ luyện võ,
năm tám tuổi, liền tự mình quyết định ra ngoài làm hộ vệ tiểu thư nhà ta.
Tiểu thư ấy về quê ngoại, ta cũng theo rời kinh.
Chuyến đi ấy… kéo dài tận mười năm.
Ta nghĩ mình là đáng thương,
nhưng Dung Ngọc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Mẫu thân hắn là Trưởng công chúa, nhưng giờ vẫn chưa từng lập gia thất,
Dung Ngọc là tư sinh tử – chuyện này kinh ai ai cũng biết.