Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Ta vừa đút Vệ Hành uống chè, vừa không ngừng oán thầm trong lòng.
Hoàn toàn không phát hiện hắn đang nhìn ta chăm chú rất lâu, khóe môi còn mang theo nụ cười kỳ lạ.
Mãi đến khi bát chè lê đáy trống không, hắn mới chậm rãi buông muỗng xuống.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thử dò hỏi:
“Điện hạ, có muốn uống thêm bát nữa không?”
Vệ Hành khẽ lắc đầu, giọng điệu lười biếng mà thản nhiên:
“Không uống cái này nữa, đổi sang thứ khác đi.”
Ta còn đang suy nghĩ xem hắn muốn uống trà hay rượu, thì đột nhiên cảm giác được cổ áo hơi lạnh.
Lúc ta phản ứng lại, ngoại bào màu vàng nhạt trên người ta đã bị hắn cởi xuống!
Sắc mặt ta đại biến!
Cứu mạng! Hắn… hắn không phải muốn…?!
Ta hoảng hốt ôm chặt lấy vạt áo, ra sức lắc đầu phản đối:
“Không được! Không được đâu! Điện hạ, bây giờ là ban ngày, người là Thái tử một nước, sao có thể… trắng trợn hoang đường như vậy!”
Đây là thư phòng! Nhỡ đâu có ai đột nhiên xông vào thì phải làm sao?!
Ta cực kỳ kháng cự việc làm chuyện thân mật với hắn trong thư phòng!
Nhưng Vệ Hành thì sao?
Hắn hoàn toàn không để tâm đến lời ta nói.
Ngược lại, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn bàn đầy công văn, giơ tay tùy tiện quét gọn sang một bên, dọn trống mặt bàn.
Sau đó, hắn cúi người bế ta lên, rồi nhẹ nhàng đặt ta ngồi lên mặt bàn.
Ngay sau đó, những nụ hôn dày đặc phủ xuống.
Như muốn nhấn chìm ta trong cơn sóng triều dục vọng cuộn trào.
Ta hoảng loạn bấu chặt lấy vạt áo hắn, cảm giác bản thân giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa cơn sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị sóng dữ nhấn chìm.
Trong cơn mơ màng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu ta.
Khoan đã…
Trong thư phòng của Vệ Hành rõ ràng có một chiếc nhuyễn tháp!
Vừa rồi hắn còn nằm trên đó uống chè lê nữa mà!
Thế nhưng… tại sao hắn lại không đặt ta lên nhuyễn tháp?
Mà nhất định phải đặt ta lên…
…chiếc bàn dùng để xử lý công văn?!
…
Tên này… có phải có sở thích kỳ quái gì không vậy?!
May mắn thay, Vệ Hành vẫn còn chút nhân tính.
Hắn không hành hạ ta quá lâu, sau khi kết thúc, liền ôm ta đặt lên nhuyễn tháp trong thư phòng, còn cẩn thận đắp chăn cho ta.
Còn chính hắn thì sao?
Hắn mặt không đổi sắc, thong thả đứng dậy… bắt đầu dọn dẹp bàn sách.
Ta nằm trên nhuyễn tháp, mắt mở trừng trừng, nhìn hắn từng chút từng chút lau sạch tất cả dấu vết trên bàn, hoàn toàn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mặt ta lại đỏ bừng.
Vệ Hành này… thực sự không biết xấu hổ một chút nào sao?!
Không nhịn được, ta khẽ gọi hắn:
“Điện… hạ?”
Thế nhưng, do cổ họng ta đã khản đặc, nên giọng nói nghe như một con vịt bị bóp cổ vậy.
Vệ Hành không thể không nghe ra.
Hắn thoáng dừng động tác, liếc nhìn ta một cái, sau đó cầm chén chè lê đã nguội đưa cho nha hoàn bên ngoài:
“Hâm nóng lại bát chè lê này.”
“Vâng.”
Vệ Hành hình như nhớ ra ở đâu đó đã từng nghe nói, rằng khi bị đau họng, ăn lê sẽ có tác dụng làm dịu.
Vậy nên, hắn đoán rằng chè lê hâm nóng có lẽ cũng sẽ giúp ích được phần nào.
Rất nhanh, nha hoàn đã bưng bát chè lê vừa được hâm nóng quay lại.
Vệ Hành không nói một lời, chỉ dùng chính chiếc bát mà lúc trước hắn đã uống, múc một phần chè, sau đó…
Giống như cách ta đã đút hắn trước đó, hắn cũng múc một muỗng, đưa đến bên môi ta.
“Uống đi.”
Ta không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ rằng Vệ Hành lại chủ động đút ta ăn.
Nhưng ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ ngoan ngoãn há miệng uống từng muỗng chè lê mà hắn đưa tới.
Rất nhanh, bát chè đã đáy trống không.
Nhìn bát chè đã cạn, Vệ Hành hình như rất hài lòng.
Hắn kéo chăn đắp ngay ngắn cho ta, sau đó suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Ngủ đi. Đến bữa tối, cô sẽ gọi nàng dậy.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, ôm chăn, nhắm mắt ngủ say.
7.
Giấc ngủ này của ta cực kỳ bất an.
Trong cơn mơ hồ, ta như thể mơ thấy cả cuốn sách này, nhìn thấy kết cục của ta và Vệ Hành.
Nam chính của truyện—Vệ Ly, là người cùng cha khác mẹ với Vệ Hành, cũng là ngũ hoàng tử do đương kim hoàng đế sinh ra.
Mẫu thân của Vệ Hành là cố hoàng hậu, hoàng đế từng yêu bà đến tận xương tủy, vì thế mà đối với Vệ Hành, ông càng yêu thương che chở, bất chấp mọi sự phản đối mà lập hắn làm thái tử, dù hắn có khiếm khuyết về mặt tính cách.
Nhưng Vệ Ly thì hoàn toàn khác biệt.
Mẫu thân của Vệ Ly chỉ là một phi tần thất sủng, bị giam cầm trong lãnh cung.
Khi Vệ Ly mười tuổi, mẫu thân hắn thắt cổ tự vẫn trong lãnh cung, để lại hắn một mình sống cô độc suốt hai mươi năm.
Hắn ăn cơm thừa canh cặn, đồ ăn mốc meo, hỏng thiu, mùa đông thì chỉ có than củi loại kém nhất, suýt chút nữa vì ngộ độc khí than mà chết trong một đêm đông lạnh lẽo cô quạnh.
Nhưng rồi nữ chính xuất hiện.
Nữ chính—Diêu Tri Hạ, cũng là một người xuyên không giống ta, là tiểu thư của một vị quan nhị phẩm.
Giống như hầu hết các nữ chính xuyên không khác, Diêu Tri Hạ ngay lập tức để mắt đến nam chính—một mỹ nam bi thảm nhỏ bé đáng thương như Vệ Ly, và từ đó bắt đầu hành trình cứu rỗi hắn.
Mà nguyên chủ của thân thể ta, lại là bạn thân của Diêu Tri Hạ.
Nhưng rồi, Diêu Tri Hạ chọc phải kẻ thù, đối phương hiểu lầm ta là nàng, nên đã bắt nhầm và giết chết ta một cách tàn nhẫn.
Sau cái chết của ta, Vệ Hành điên rồi.
Hắn bắt đầu dốc toàn lực đối đầu với Vệ Ly và Diêu Tri Hạ.
Nếu không phải hai người họ có hào quang nhân vật chính, e rằng đã chết dưới tay Vệ Hành từ lâu.
Cuối cùng, Vệ Hành tìm được một loại kịch độc mạnh nhất, không có thuốc giải, bức hai người họ phải ăn nó.
Nhìn thấy họ nuốt xuống kịch độc, hắn như thể đã hoàn thành tâm nguyện cả đời, buông lỏng toàn bộ cơ thể, ngồi bệt xuống đất, tựa hồ tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Hắn hoàn toàn không hề nhận ra, Vệ Ly dù đã hấp hối, vẫn cầm lấy con dao găm, hung hăng đâm thẳng vào tim hắn!
Vệ Hành cứ như vậy mà chết.
Còn Vệ Ly và Diêu Tri Hạ, nhờ vào hào quang nhân vật chính, ngoạn mục sống sót.
Đây chính là kết cục thê thảm của ta và Vệ Hành.
8.
Ta không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không.
Nhưng trong giấc mộng, khi Vệ Hành sắp chết, ta mơ hồ thấy hắn mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó.
Ta không hiểu vì sao, nhưng ta rất muốn biết rốt cuộc hắn đã nói gì trước khi chết.
Ta càng lúc càng gấp gáp, nhưng dù có cố thế nào, ta cũng không thể nhìn rõ.
Giữa ta và Vệ Hành trong giấc mơ, dường như có một bức tường không khí vô hình, khiến ta không thể chạm tới hắn.
Ta hoảng loạn, đôi mắt nhói đau như bị kim châm, nước mắt tràn mi.
Ta liều mạng đập mạnh vào bức tường vô hình kia, giọng khàn đặc mà gào lên:
“Vệ Hành! Vệ Hành…!”
Không biết đã gọi bao lâu, ta bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc khẽ đáp:
“Ừm.”
Một luồng hơi ấm tràn qua cơ thể, kéo ta khỏi cơn mộng mị.
Ta bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, ta liền thấy Vệ Hành đang ngồi bên mép nhuyễn tháp, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay ta.
Ta hơi há miệng, giọng nói khàn khàn như bị xé rách:
“Điện hạ?”
Vệ Hành khẽ gật đầu, không nói một lời, chỉ bưng một bát thuốc nóng, múc một muỗng, đưa đến bên môi ta.
“Uống thuốc.”
Lúc này, ta mới nhận ra bên ngoài trời đã tối hẳn.
Ta cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn như bông, ngay cả đầu cũng như bị búa gõ, đau đến choáng váng.
Ta hơi nhíu mày, giọng khàn khàn hỏi:
“Điện hạ, thần thiếp… bị sao vậy?”
Vệ Hành mím môi, sắc mặt có chút khó chịu, không trả lời.
Lúc này, vị thái y đứng bên cạnh mới nhẹ giọng giải thích:
“Thưa Thái tử phi, ban ngày người đã bị kinh sợ, lại còn nhiễm lạnh, vì vậy vào buổi tối sốt cao. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.”
Vệ Hành khẽ gật đầu, lại múc một muỗng thuốc, đưa đến bên môi ta.
Ta khẽ sững lại.
“Bị kinh sợ?”
Là vì chính mắt nhìn thấy Vệ Hành giết người sao?
Sau khi căn dặn vài câu, thái y xách hòm thuốc rời đi.
Lúc này, từ bên ngoài, ta vẫn lờ mờ nghe được giọng của tiểu đồng đi theo thái y, ríu rít nói:
“Sư phụ! Thái tử điện hạ đối với Thái tử phi thật tốt! Vừa rồi con còn nghe thấy Thái tử phi lúc mê man liên tục gọi tên điện hạ nữa! Mà điện hạ lại thực sự đáp lại!”
Giọng thái y mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói:
“Phải a. Bệ hạ và Thái tử điện hạ đều là kẻ si tình.”
Những lời nói phía sau ta không nghe rõ nữa.
Nhưng ta rất chắc chắn, những câu này… Vệ Hành nhất định đã nghe thấy không sót chữ nào.
Chỉ là… hắn đang nghĩ gì?
Ta có chút tò mò, ánh mắt không tự chủ mà chăm chú nhìn hắn, muốn tìm xem trên mặt hắn có lộ ra chút xấu hổ nào không.
Nhưng đáng tiếc, hoàn toàn không có.
Vệ Hành giỏi che giấu cảm xúc, dường như không hề có một tia dao động nào.
Nhưng hắn thực sự đối xử với ta không tệ.
Hắn vẫn từng muỗng từng muỗng, kiên nhẫn đút cho ta uống hết bát thuốc đắng nghét.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi cho ta uống xong, hắn không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo, thản nhiên nhét vào miệng ta.
Ta hơi giật mình.
Trong lòng không nhịn được mà thầm suy nghĩ:
“Trong nguyên tác, Vệ Hành liều mạng đối đầu với Vệ Ly… chẳng lẽ thực sự là vì ta sao?”
Không thể nào…
Chẳng lẽ Vệ Hành thực sự sẽ vì ta, mà không tiếc đối đầu với cặp đôi nhân vật chính có hào quang mạnh mẽ đến mức nghịch thiên kia sao?
Ta cứ thế mà không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn vậy.
Có lẽ bị ta nhìn quá lâu, Vệ Hành cuối cùng cũng cảm thấy không được tự nhiên, liếc mắt nhìn ta một cái, nhíu mày:
“Nàng cứ nhìn cô chằm chằm như vậy làm gì?”
Ta nhịn không được mà cười hì hì, nhìn Vệ Hành, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Thần thiếp chỉ cảm thấy… hóa ra Thái tử điện hạ tôn quý như vậy, cũng sẽ có lúc tự tay đút thuốc cho thần thiếp uống a~”
Vệ Hành rõ ràng không ăn nổi trò này.
Hắn híp mắt, lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ, cô chỉ là không hiểu nổi, chỉ nhìn thấy một người chết, mà nàng cũng có thể sợ đến mức phát sốt? Giang Mộ, lá gan của nàng có phải quá nhỏ rồi không?”
Ta không biết lấy đâu ra dũng khí, mạnh mẽ trợn mắt nhìn hắn, hùng hồn phản bác:
“Điện hạ, chúng ta nói chuyện đạo lý một chút được không?”
“Thái y đã nói rất rõ rồi, nguyên nhân khiến thần thiếp sốt cao không chỉ vì kinh sợ, mà còn là do bị nhiễm lạnh!”
“Nếu không phải vì điện hạ cứ nhất định đòi thần thiếp cùng người… ở trên bàn xử lý công văn, thì có khi thần thiếp đã không bị cảm lạnh rồi!”
Nói xong câu này, ta lập tức hối hận tột độ.
Ta bắt đầu nghi ngờ… có phải ta bị sốt đến ngu người rồi không?!
Dám ngang nhiên cãi lời Vệ Hành như vậy?
Ta hoảng hốt che miệng, len lén liếc nhìn sắc mặt hắn, trong lòng điên cuồng cầu xin hắn đừng nổi giận.
Nhưng mà…
Ngoài dự đoán của ta, Vệ Hành không hề tức giận.
Hắn chỉ lười nhác liếc ta một cái, khóe môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, thấp giọng cười khẽ:
“Thật không biết nên nói nàng gan lớn hay gan nhỏ nữa. Lúc hôn mê thì dám gọi thẳng tên cô, tỉnh dậy rồi lại dám lên mặt cãi cô.”
Ta chớp mắt, xác nhận rằng hắn thực sự không tức giận, mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ta chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi:
“Điện hạ, bây giờ là canh mấy rồi?”
Vệ Hành hừ nhẹ, lười biếng đáp:
“Vừa mới qua giờ Tý.”
A! Ta đã ngủ mê mệt lâu như vậy, chẳng phải là đã bỏ lỡ bữa tối rồi sao?!
Nội tâm ta lập tức gào khóc:
“Aaa~ Ta vốn định tối nay ăn món chiên rán! Ta còn dặn trước với trù phòng rồi! Kết quả— ta không ăn được nữa!!!”
Ta xưa nay là kẻ ham ăn, nếu bị bỏ đói, thà bắt ta chết đi còn dễ chịu hơn.
Lúc mới xuyên không đến đây, ta đã truyền dạy phương pháp làm gà rán cho đầu bếp trong đại trù phòng.
Dù bản thân không biết nấu, nhưng công thức làm đồ ăn thì ta đã xem qua không ít!
Thế nhưng…
Hôm nay ta không thể ăn gà rán rồi.
Điều này khiến tâm trạng ta tụt dốc không phanh.
Vệ Hành nhìn ta có vẻ đọc được suy nghĩ trong lòng, khóe môi cong lên, chậm rãi nói:
“Bữa tối của nàng, cô đã dặn đại trù phòng chuẩn bị xong, vẫn luôn hâm nóng, chỉ đợi nàng tỉnh dậy.”
Đôi mắt ta lập tức sáng rực!
Gà rán nóng hổi của ta!!!
Ta hớn hở nhìn Vệ Hành, vui vẻ nói:
“Vậy, làm phiền điện hạ rồi! Thần thiếp đang đói lắm, xin điện hạ cho người mang bữa tối đến!”
Nhìn dáng vẻ vui vẻ mong chờ của ta, ánh mắt Vệ Hành càng thêm nhu hòa, nhẹ nhàng đáp:
“Được.”
Chẳng mấy chốc, một nha hoàn bưng theo một hộp thức ăn từ đại trù phòng bước vào.
Ta tràn đầy mong chờ, không thể chờ đợi mà mở nắp hộp ra—
Nhưng ngay khi thấy thứ bên trong, nụ cười trên mặt ta cứng đờ.
Cái gì mà gà rán?!
Hộp thức ăn chỉ toàn cháo trắng, màn thầu và rau luộc!
Không thể tin nổi, ta sững sờ nhìn Vệ Hành, giọng run rẩy:
“Điện hạ…?”
Vệ Hành vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, cố ý làm bộ không hiểu:
“Sao vậy? Bữa tối này không hợp khẩu vị Thái tử phi à?”
Ta nổi giận!
Với dáng vẻ này của hắn, không cần nghĩ cũng biết— chắc chắn là hắn đã sai người đổi bữa ăn của ta!
Nhìn sắc mặt ta, tiểu nha hoàn không nhịn được mà giải thích:
“Nương nương, là điện hạ dặn dò! Ngài đang bệnh, không thể ăn đồ dầu mỡ quá nặng, nên đã bảo trù phòng đổi gà rán thành cháo trắng.”
Ta theo bản năng quay sang nhìn Vệ Hành.
Hắn lạnh nhạt hừ nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn ta:
“Bị bệnh mà còn muốn ăn mấy thứ dầu mỡ sao?”
Ta há miệng, nhưng không thể phản bác.
Hình như… hắn nói cũng có lý.
Trước khi xuyên không, mỗi lần ta bị ốm, mẹ ta cũng chỉ nấu cháo trắng với dưa muối cho ta ăn.
Nghĩ như vậy, ta bất giác cảm thấy bát cháo trắng trong tay có chút hương vị của mẹ.
Trong thoáng chốc, cả thư phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ta chậm rãi nuốt cháo.
Vệ Hành ngồi ngay bên mép giường, ánh nến ấm áp chiếu lên gương mặt hắn, kéo dài những đường bóng đổ mơ hồ.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Hành đột nhiên mở miệng:
“Giang Mộ, nàng dường như đang rất buồn.”
Hắn cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của người khác, dù ta có cố che giấu thế nào, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự trầm lặng đột ngột trong ta.
Mà cảm giác này… làm hắn có chút phiền lòng.
Hắn trầm giọng hỏi:
“Vì sao?”
Ta cố nén chua xót, lặng lẽ đưa thêm một thìa cháo vào miệng, giọng nói có chút nghèn nghẹn:
“Ta nhớ mẫu thân.”
Vệ Hành trầm mặc.
Từ biểu cảm của hắn, có thể thấy hắn đang suy nghĩ điều gì đó.
Hắn mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, chưa từng trải qua cái gọi là “mẫu tử tình thâm”, chưa từng được cảm nhận hơi ấm của tình mẹ.
Vì vậy, hắn không thể hiểu nổi nỗi nhớ này của ta.
Nhưng sau một hồi trầm tư, hắn nhẹ nhàng đưa tay, chậm rãi xoa đầu ta.
Giọng nói bình tĩnh mà vững chãi:
“Đợi nàng khỏi bệnh, cô sẽ đưa nàng về thăm mẫu thân.”
Ta khẽ gật đầu, uống hết phần cháo còn lại trong bát.
Nhưng…
Vệ Hành, người ta nhớ… không phải là phụ mẫu ở thế giới này.
Mà là… cha mẹ ở thế giới kia của ta.