Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Cuối đến, đúng dịp sinh nhật mẹ chồng.
Gia đình em chồng cũng đến nhà tôi ăn , tổ chức sinh nhật cho bà.
Như thường lệ, tôi đã chuẩn bị đầy đủ thịt, rau, hải sản, nấu nướng suốt buổi sáng, làm ra một ăn đầy sắc hương vị.
Thế mà đến mẹ chồng ra ăn, bà lại chần chừ mãi không chịu ra .
Ban đầu tôi nghĩ bà không thấy, còn nhờ chồng bà một tiếng.
Ai ngờ chồng rồi, bà vẫn không chịu ra, này tôi dù có chậm cũng biết có gì không ổn.
Tôi bước vào phòng mẹ chồng: “Mẹ ơi, ra ăn thôi ạ.”
Mẹ chồng tỏ vẻ cẩn trọng, nhỏ giọng nói: “Mẹ không ra đâu, mẹ ngồi ăn luôn.”
Bà còn tỏ vẻ tủi thân, quay em chồng kể rằng cũng như vậy, bà phải tự ăn một , chẳng ai mời ra ăn cùng.
Em chồng xong thì đau lòng không để đâu cho , nắm tay mẹ chồng: “Mẹ, đi, mẹ ra ăn với con!”
Rồi quay trích tôi và chồng: “Anh chị bình thường xử với mẹ thế này đấy à? Mẹ đến ăn mà còn phải dè chừng, không dám ngồi ăn nữa rồi?”
Ồ, thì ra là đang diễn màn này để gài tôi?
Chồng tôi cũng hơi sững người: “Mẹ, mẹ làm vậy? Ai không cho mẹ lên ăn đâu?”
Mẹ chồng bĩu môi: “Không, không ai không cho, là mẹ… mẹ không có khẩu vị.”
Nhưng càng nói càng thấy bà chột dạ, như đang muốn che giấu điều gì.
Em chồng thì lớn tiếng trách móc: “Anh, anh đừng có dọa mẹ! Em còn ngồi mà anh đã thế rồi, em không dám tưởng tượng không có ai mẹ sẽ bị xử thế !”
“Anh nghĩ nói to là che được việc bất hiếu à?”
Chồng tôi vậy, tức đến bật cười, quay nhìn tôi, rồi nghiêm túc nói: “Thế này đi mẹ, em con nói đúng. Nếu mẹ ở thấy không thoải mái, vậy mẹ chuyển qua nhà em con ở một thời gian đi.”
10
Đến tượng đất còn có ba phần tính khí huống chi là người?
Chồng tôi vốn là một người con rất hiếu !
Nếu không, tôi đã chẳng phải nuốt uất ức mấy năm nay.
Nhưng đến nước này, ngay cả anh cũng bị mẹ và em gái làm cho phát ngán.
chồng nói vậy, mẹ chồng giật giật khóe miệng, vội vã phản : “Mẹ không đi đâu! Mẹ có con , lại phải nhà con gái?”
Bà dĩ nhiên không muốn đi thật.
Nhà con gái thoải mái bằng nhà con ?
Trước kia, bà từng phàn nàn với chồng tôi rằng ở nhà em chồng bà bị xử như người giúp việc, phải làm việc nhà, lại còn bị trách móc đủ điều.
Còn ở nhà tôi? cần nấu bữa tối là xong. Còn đâu giặt giũ, dọn dẹp, vệ sinh… tất cả tôi lo .
Tôi còn hay mua quần áo, giày dép cho bà.
bà nỡ đi?
là lần này bà thấy chuyện “cua biển” bị lép vế, muốn dựng chuyện để tạo áp lực.
ngờ chồng tôi vẫn nghiêm túc nói tiếp: “Mẹ à, em gái thương mẹ như thế, nói vợ chồng con chăm mẹ không chu đáo, vậy mẹ bên ở thử thời gian xem. Cho em ấy có cơ hội thể hiện lòng hiếu .”
“Mẹ vẫn hay nói em ấy lấy chồng sướng, sống thoải mái. Vậy thì hưởng phúc đi mẹ, đỡ phải chịu ấm ức ở .”
Mẹ chồng nghẹn lời.
Em chồng bị câu làm nghẹn, cố gồng lên phản pháo: “Đi thì đi! Tôi không như anh! Cưới vợ rồi là quên mẹ!”
“Anh chị xử với mẹ thế, còn không cho người khác nói một câu?”
“Nhà tôi đâu thiếu chỗ! Đến mẹ sống bên tôi vui vẻ, anh chị đừng có khóc lóc đòi rước bà về đấy!”
Mặt mẹ chồng trắng bệch, vội níu lấy tay con gái: “ , mẹ không đi đâu… mẹ vẫn muốn ở với anh con…”
Trong lòng bà rõ – em chồng được chiều bé, tính tiểu thư, làm gì thật lòng muốn chăm mẹ?
Trước kia bà trông cháu giúp cũng đã bị ăn đủ kiểu mắng mỏ.
Giờ chẳng qua là nhất thời muốn lên giọng. Chứ thật sự dọn qua ở, chưa đến ba thể cũng bị khó chịu.
Nhưng em chồng đang máu sĩ diện, kéo tay mẹ chồng: “Mẹ, đi với con! Để con cho thấy ai thật sự là người hiếu !”
Chồng em chồng vội vàng ra cản: “Em à, đừng nóng, hôm nay là sinh nhật mẹ mà, đừng làm loạn lên!”
Anh ta mặt mũi tối sầm, vừa nói vừa liên tục nháy mắt với vợ.
Buồn cười thật, anh ta chẳng hề muốn có thêm một bà mẹ vợ thích xen vào chuyện nhà người khác đâu!
Em chồng thấy chồng ra hiệu như vậy thì bắt đầu bình tĩnh lại.
này, chồng tôi lên tiếng: “Khoan đã!”
Em chồng nhướng mày, nghĩ chắc chồng tôi sợ rồi, muốn giữ lại mẹ.
Cô ta vênh mặt, nói: “Anh đừng cản, cản cũng vô ích. Hôm nay em phải đưa mẹ đi, không ai ngăn !”
Em chồng chờ chồng tôi nói lời giữ mẹ ở lại.
ngờ, anh bình thản nói: “Quần áo mẹ vẫn để ở , để anh lấy cho hai người.”
Nụ cười trên mặt em chồng đông cứng lại ngay lập tức.
Chồng cô ta nhìn mà suýt nữa lộ luôn vẻ mặt chán chường.
Chồng tôi không để có cơ hội hối hận.
Nhanh chóng thu dọn hành lý của mẹ chồng, mang ra tận cửa.
Em chồng cứng họng, tức đến mức bỏ cả bữa , kéo tay mẹ chồng đi luôn.
11
Hôm , mẹ chồng theo em chồng về nhà .
Em chồng ngay lập tức đăng ảnh một đĩa bánh bao do mẹ gói lên mạng, caption dài dằng dặc:
“Cảm giác được mẹ yêu thương là tuyệt nhất! Bất kể khi , mẹ luôn để dành điều tốt nhất cho . Cái sự vững , không ai có thể cho !”
“Còn có vài người ấy à, trong mắt có bản thân, đến cả đạo lý cơ bản là ‘kính già yêu trẻ’ cũng không , tầm nhìn đúng là nhỏ bé đến đáng thương!”
“ cần tôi còn sống, tôi tuyệt sẽ không để mẹ phải chịu ấm ức! Có người bất hiếu thì để tôi lo, hiếu không phải là lời nói suông, mà là sự thấu và đồng hành thực tế!”
Bài đăng của em chồng trên mạng xã hội nhận được vô số lượt thả tim và lời khen.
“ đúng là cô con gái hiếu !”
“Mẹ em thật có phúc!”
“Xem ra vẫn sinh con gái!”
Em chồng khiêm tốn trả lời như một con chim cút: “ là việc em làm thôi.”
Tôi cũng vào thả tim và để lại bình luận:
“Cố lên nhé, chị tin em nhất định làm được! Tin rằng em không phải kiểu người lên mạng khoe vài bữa, ở được hai ba hôm rồi lại than mệt!”
Em chồng đáp lại bằng một icon trợn trắng mắt, rồi nhắn lại:
“Tất nhiên rồi! Trừ khi mẹ tự muốn đi, còn không, em tuyệt không để bà quay lại, mẹ muốn ở bao lâu cũng được!”
12
Trái ngược hoàn toàn với sự rộn ràng trong mạng xã hội của em chồng, là cảnh tượng “điện thoại reo không ngớt” của chồng tôi.
sau khi em chồng đăng bài, chồng tôi bị hàng điện tới tấp, trách móc anh bất hiếu, còn khuyên sớm đón mẹ về lại.
Tôi cứ tưởng trước áp lực dư luận, chồng tôi sẽ mềm lòng.
Ai ngờ lần này anh lại tỏ rõ bản lĩnh, khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Không những phản bác lại mấy người hàng thích xen vào chuyện nhà người khác, anh còn dứt khoát không thêm cuộc nữa.
Nói thật lòng, mẹ chồng không ở , tôi cảm thấy… SƯỚNG NHƯ LÊN TIÊN!
Cuối tôi ngủ nướng thoải mái, không còn tiếng xoong nồi đập leng keng trong bếp để ám tôi dậy muộn.
Việc của con cái tôi toàn quyền quyết định, chẳng còn ai lèm bèm bên tai nữa.
Đến chồng tôi cũng trưởng thành hơn, biết chủ động rửa bát, giặt đồ.
Không có mẹ chồng, tôi cảm thấy trạng thoải mái hẳn.
Cuộc sống ba người của chúng tôi càng dễ chịu.
đầu tiên, em chồng vẫn liên tục khoe trên mạng:
“ mẹ nấu đúng là ngon số dzách! Có người đâu có phúc phần này~”
“Có mẹ là có bảo vật, không phải ai cũng được đâu nha!”
“Đi mua sắm với mẹ, mẹ cứ giành trả tiền! Huhu, nguyện làm bé cưng của mẹ suốt đời!”
…
thứ hai – im thin thít.
Đến thứ ba, em chồng điện cho chồng tôi.
Giọng không còn kiêu căng như trước, thay vào là sự bực dọc không giấu :
“Anh… mẹ ở nhà em… em thấy bà không quen lắm, hay là…”
Chồng tôi còn chưa để cô ta nói câu, đã dứt khoát chối:
“Không được. đầu chính miệng em cam đoan, bảo mẹ muốn ở bao lâu cũng được, còn hứa sẽ thật lòng hiếu . có ba mà chịu không rồi?”
Suốt thời gian qua, mấy bài đăng của em chồng khiến chồng tôi bị hàng mắng cho te tua.
Anh bị lên án là con bất hiếu.
Trong khi em chồng thì được tung hô là con gái vàng mười.
Giờ ba đã muốn trả người về, dễ thế à?
Vậy , chồng tôi không hề do dự mà chối.
Em chồng bị nghẹn họng, im lặng mấy giây luống cuống lên tiếng:
“Không phải em không muốn chăm mẹ! Nhưng mẹ khó chiều quá!”
“Em đi làm cả mệt mỏi, vừa về đến nhà mẹ lại bắt em làm việc nhà!”
“Em nấu thì chê mặn, rau xào chín quá, cứ soi mói chuyện bếp núc của em.”
“Chưa , bà dậy tinh mơ, dậy là loay hoay ầm ĩ, cả nhà bị đánh thức. Chồng em than phiền suốt!”
“Bà còn suốt nhắc chuyện đã từng cho em cái xe Audi hồi cưới, nói năng châm chọc, xem thường chồng em.”
“Giờ mỗi bữa ăn cũng phải mời ba lần bảy lượt bà chịu ăn, em thực sự không mẹ lại trở như vậy! Trước đâu có thế!”
“Anh ơi, em thật sự chịu rồi! Hay anh đón mẹ về đi, em không hầu hạ nữa đâu!”
Chồng tôi vẫn không xiêu lòng:
“Chuyện phụng dưỡng đâu phải trách nhiệm một anh. Bao năm nay mẹ ở nhà anh, giờ đến lượt em cũng là hợp lý.”
Em chồng bắt đầu mất bình tĩnh:
“Anh là con , là con thì phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ!”
Chồng tôi vậy càng bực hơn:
“Con thì ? Con là phải khổ à? cưới, mẹ không cho anh một xu, còn em được cả xe Audi! Bao năm nay, mỗi tháng tụi anh gửi mẹ ba ngàn, bà lại âm thầm đưa cho em. Vậy em không có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ à?”
Không đợi em chồng cãi lại, chồng tôi lạnh lùng tắt máy.