Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7.End

Lý Hữu Lâm lùi lại một bước, mắt trợn tròn gặp ma:

“Quý Tái Nam, em… em nhất phải dồn anh đến đường cùng sao?”

Đúng rồi.

Anh ta nên biết e dè tôi.

Biết kính tôi, sợ tôi.

Chứ không phải coi tôi là một con ngốc, hay một món đồ tùy ý anh ta muốn thì .

Giờ đây, ánh mắt anh ta nhìn tôi không còn sự coi thường .

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thoải mái cất tiếng:

“Lúc anh và Tô Tiểu Vũ tính toán tôi, thì nên nghĩ đến hôm nay.”

“Lúc anh dùng suất nhà vốn thuộc về tôi để lòng cô ta, thì rồi — giữa chúng ta, không thể nào chia trong yên bình . Lý Hữu Lâm, tất cả là do anh tự chuốc .”

Anh ta còn đó thì…

Dưới lầu đột nhiên vang tiếng hét the thé của Tô Tiểu Vũ:

“Lý Hữu Lâm! Anh lăn đây tôi!”

12

Sắc Lý Hữu Lâm khẽ thay đổi.

Anh ta rướn cổ qua sổ ở hành lang cầu thang nhìn dưới.

Rồi quay lại nhìn tôi, trong mắt lộ ra chút cầu xin:

“Nam Nam, để anh giải quyết chuyện cô ta . Đợi anh xử lý xong, sẽ quay lại giải thích em…”

“Rầm!” — Tôi đóng sập lại.

Chặn hết tiếng của anh ta và cả tiếng ồn ào dưới tầng.

tôi đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai tôi:

“Đừng chấp bọn họ , không đáng đâu.”

Tôi khẽ gật .

xoay đi vào, nghe thấy tiếng “rầm”, “bịch” liên tiếp vang đang đá .

Tiếp theo là tiếng Tô Tiểu Vũ khóc gào:

“Quý Tái Nam! Cô ra đây tôi! Cô chia Lý Hữu Lâm rồi, còn bám anh ấy ?!”

Tôi lập tức kéo mạnh ra.

Cô ta đang giơ chân đá tiếp thì tôi túm mắt cá chân, giật một cái ngã thẳng đất.

Không kịp đứng vững, “phịch” một tiếng, cô ta ngã sõng soài, đau đến mức nhăn nhó la hét.

bò dậy nhào tới đánh tôi:

“Cô dám đánh tôi à?!”

“Cô quyến rũ đàn ông của tôi mà còn mũi ra tôi?!”

Tôi nghiêng tránh sang một bên.

Cô ta phát điên lao tiếp đến, tóc tai rối bù che kín cả , mắt đỏ ngầu nhuốm máu.

“Quý Tái Nam! Tôi liều mạng cô!”

Tô Tiểu Vũ lúc này, đâu còn dáng vẻ dịu dàng đáng thương nào.

Lý Hữu Lâm vội vàng chạy , muốn kéo cô ta ra.

“Đừng đụng vào tôi!”

Tô Tiểu Vũ bỗng quay , chộp cây chổi dựng ở rồi vung thẳng về phía tôi.

tôi chạy ra chắn giúp tôi, nhưng tôi lập tức giữ bà lại, đẩy vào nhà.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Vũ, chờ lúc cô ta vung chổi , tôi bất ngờ kéo mạnh một cái.

Cô ta không đứng vững, lại ngã nhào đất.

Lần này ngã mạnh hơn , nằm rên rỉ mãi không dậy nổi.

Lý Hữu Lâm vội nhào tới đỡ, rồi quay trừng mắt nhìn tôi:

“Quý Tái Nam! Em không thể nhẹ một chút sao? Dù cô ấy còn nhỏ tuổi!”

Anh ta quát xong, chính mình thấy ngượng ngùng:

“Nam Nam, anh không phải là…”

Tôi lạnh lùng cắt ngang:

“Lý Hữu Lâm, anh nhìn kỹ — là cô ta ra . Còn , đây là nhà tôi, nếu hai còn gây chuyện , tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tô Tiểu Vũ nằm rạp dưới đất khóc chửi:

“Quý Tái Nam! Cô không c.h.ế.t tử tế!”

“Trả nhà lại tôi! Căn nhà đó vốn là của tôi!”

Lý Hữu Lâm đỡ cô ta dậy.

Tô Tiểu Vũ còn vùng vằng lao vào đánh tiếp, Lý Hữu Lâm ôm chặt giữ lại.

“Đủ rồi! Cô đủ trò chưa?”

Trên gương Lý Hữu Lâm đầy vẻ mệt mỏi và chán nản:

“Đi thôi, còn chưa đủ mất sao?”

Anh ta kéo lê Tô Tiểu Vũ lầu, tiếng khóc gào và chửi rủa của cô ta dần dần xa khỏi tầm tai.

13

tôi đi lại gần:

“Không thương chứ con?”

Tôi lắc , nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt bà, liền nhoẻn miệng cười:

xem đi, con thể tự giải quyết mà.”

Bà gật , nước mắt rơi lăn trên má.

“Đúng, con gái lớn rồi, biết tự mình gánh vác mọi chuyện rồi.”

14

Chiều hôm đó, bác gái hàng xóm sang chơi.

là thấy Lý Hữu Lâm lôi Tô Tiểu Vũ đi khỏi.

Hai đi cãi nhau to đến tận cổng xưởng.

Nghe đâu sau đó, Tô Tiểu Vũ nhà từ quê dẫn về rồi.

khi rời đi, Tô Tiểu Vũ còn gây một trận náo loạn trong xưởng, mắng Lý Hữu Lâm đến không ngóc nổi.

Nhân tiện cô ta moi của anh ta một khoản kha khá, rút sạch sẽ toàn bộ số tiền tiết kiệm mấy năm qua.

Sau đó, Lý Hữu Lâm lại tìm tôi vài lần , lần nào xách đồ đến, rằng anh ta biết sai rồi, xin tôi tha thứ.

Tôi chưa từng anh ta bước chân vào , đồ đạc của anh ta đều tôi vứt ra ngoài.

Về sau.

Nghe anh ta điều tổ xử lý phế liệu.

Mỗi vác sắt vụn, chẳng còn chút vinh quang nào của một “kỹ thuật viên chủ chốt” .

15

Một năm sau, xưởng tổ chức bình chọn nhân viên tiên tiến.

Lần này, tôi là nhận bằng khen.

tôi nhìn tấm giấy khen, cười tít mắt không khép miệng.

Bà nấu một nồi canh gà thật to, phải ăn mừng thật đàng hoàng.

Mùi canh gà thơm nức cả căn nhà, tràn đầy hương vị ấm áp.

Ánh nắng ngoài sổ chiếu vào, rải nền nhà một lớp vàng dịu nhẹ.

Giờ tôi không còn vội vàng chuyện yêu đương, cưới hỏi .

năng lực, nghề, dựa vào chính mình — tôi vẫn thể sống thật tốt.

Những sắp tới, sẽ chỉ càng càng tốt hơn.

(End)

Tùy chỉnh
Danh sách chương