Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chu Nhất Từ thoáng lộ vẻ khó xử, thở dài:
“Vân Xảo, anh nợ mẹ con họ quá nhiều. Đây là điều duy nhất anh có thể họ.”
Tôi siết chặt nắm :
“Chu Nhất Từ, anh là đồ khốn nạn. Công là mẹ tôi để , tôi mặc kệ anh thế nào với mẹ con họ, nó phải thuộc về con tôi.”
Bạch Lạc Lạc càng đắc ý:
“Giang Vân Xảo, chị quên sao? Giờ Nhất Từ là người nắm quyền ở công . Chị thì tính là gì?”
ta hừ lạnh, khoác Chu Nhất Từ.
Chu Nhất Từ dịu giọng:
“Vân Xảo, cần mẹ con ngoan ngoãn, anh sẽ không bạc đãi đâu.”
Bạch Lạc Lạc thì sốt sắng nắm anh ta:
“Nhất Từ, bây giờ nói rõ hết , thì cần gì khoản ủy thác nữa? Để con mình tiếp quản công luôn đi. Như vậy chúng ta còn thời gian đi du lịch. Hồi trẻ anh đâu có ở bên , giờ phải bù đắp chứ.”
Chu Nhất Từ hơi ngập ngừng, dù gì anh ta cầm quyền chưa lâu.
Thấy thế, Bạch Lạc Lạc bĩu môi, giọng không vui:
“Anh là không tin con mình, hay là không muốn đi với ?”
Chu Nhất Từ đành chiều theo lời ta.
Khi anh ta bấm số gọi tới quỹ ủy thác, trong lòng Chu Dịch Nhiên hoàn toàn mất hết niềm tin vào người cha từng kính trọng.
Còn tôi, từ đầu cuối đứng bên, mỉm xem vở kịch .
khi đầu dây bên kia trả lời, sắc Chu Nhất Từ lập trở nên khó coi.
Cúp máy, anh ta trừng mắt nhìn tôi:
“Giang Vân Xảo, gì?”
Tôi giật mình, vô thức nép về phía sau con .
Chu Dịch Nhiên lạnh , che chắn trước tôi:
“Con là con của cố, là người thừa kế công , xin sử dụng phần tiền trong quỹ ủy thác thì có vấn đề gì sao?”
Chu Nhất Từ vẫn chưa hiểu gì đang xảy ra, Chu Dịch Nhiên thì không ông ta cơ hội.
Nó vỗ ra hiệu, lập có người thu dọn toàn bộ đồ đạc liên quan nó trong , vứt hết ra ngoài.
“Xong , đồ dọn xong. Giờ hai người có thể rời khỏi tôi.”
Chu Nhất Từ còn chưa kịp phản ứng thì đám người áo đen tiến lên “dọn” luôn ông ta.
Bị đẩy loạng choạng bước, ông ta hoàn hồn.
“Chu Dịch Nhiên, con định gì? là con đấy.”
Bạch Lạc Lạc cũng vội vàng xen vào, giọng giả vờ dịu dàng:
“Đúng vậy, Dịch Nhiên à, sao con không hiểu thế ? Mẹ thấy con nên học cách cư xử lễ phép từ mình đi.”
Chu Dịch Nhiên lập bật khẩy, bước lên tát thẳng khiến Bạch Lạc Lạc choáng váng.
“ ? Tôi, Chu Dịch Nhiên, không phải ai cũng có thể tôi. Mẹ tôi có đứa con là tôi. Còn bà, con giáp thứ mười ba gì có tư cách dạy tôi điều gì.”
Thấy Bạch Lạc Lạc bị đánh, Chu Nhất Từ hiếm khi nổi giận:
“Chu Dịch Nhiên, con đang loạn gì đấy? biết con khó chấp nhận ngay, tất cả là vì con thôi.”
Chu Dịch Nhiên hừ lạnh:
“Vì tôi? Chu Nhất Từ, tôi nể gọi ông là , chứ ông tưởng mình là gì? Tôi nói lần nữa, cút khỏi tôi.”
Chu Nhất Từ cũng :
“Đây cũng là của ba, con lấy tư cách gì đuổi ba?”
Chu Dịch Nhiên khinh bỉ:
“ dựa vào việc ông và mẹ tôi hôn, và căn là của mẹ tôi.”
“ hôn?” — Chu Nhất Từ sững người.
Tôi ân cần lấy đơn hôn, ông ta trang có chữ của mình.
Ông ta xác nhận đúng là chữ thật, hoàn toàn không nhớ mình từng .
Bạch Lạc Lạc thì mừng rỡ, khoác ông ta:
“ hôn thì hôn, Nhất Từ, mai chúng ta đi đăng kết hôn, khỏi phải lén lút nữa. Công cũng là của anh, sau anh đưa con mình, chúng ta đi du lịch chuyến.”
Tôi mỉm “tốt bụng” nhắc:
“Trong đơn hôn ghi rõ Chu Nhất Từ ra đi trắng, công chắc không lượt con đâu.”
Tôi vô hại, Chu Nhất Từ lập sững , lao định tóm tôi, song bị Chu Dịch Nhiên chặn .
Ông ta gằn giọng đầy bất mãn:
“Ý là gì?”
Chu Dịch Nhiên thay tôi trả lời:
“Ông nghe không hiểu à? Nghĩa là ông chẳng còn gì cả. kẻ phượng hoàng nam nhờ mẹ tôi có ngày hôm nay, định mang tài sản tôi con riêng của ông? Mơ đi.”
Lúc Chu Nhất Từ hiểu lời tôi nói là thật, sắc hoảng loạn.
Ông ta giật lấy đơn hôn, xem kỹ, càng xem càng tái .
cuối cùng, ông ta xé nát tờ giấy, gào lên:
“Tôi không thừa nhận, đây không phải chữ của tôi.”
Bạch Lạc Lạc cũng không ngu, sắc ta cũng xấu đi:
“Đây là tài sản của Nhất Từ, các người sao có thể tự ý đụng vào?”
Chu Nhất Từ quát lớn:
“Tôi sẽ báo công an, tôi sẽ kiện! Tôi không công nhận văn bản .”
Chu Dịch Nhiên mỉm :
“Cứ kiện, ra tòa cũng được. tôi có đủ bằng chứng ông ngoại tình, và cả giấy chứng nhận kết hôn của ông với Bạch Lạc Lạc ở tỉnh khác. Ông nghĩ mình thắng nổi không?”
Chu Nhất Từ tái mét, không ngờ cũng bị đào ra.
Thật ra ngay cả tôi cũng không nghĩ Chu Dịch Nhiên điều tra kỹ thế, đúng là đàn ông tính toán thâm sâu.
đăng kết hôn kia là do năm đó Bạch Lạc Lạc nài nỉ, nói ở tỉnh khác thì không sao, và ông ta đồng ý.
Giờ, nó trở thành bằng chứng chí mạng.
Chu Dịch Nhiên ra hiệu đám áo đen, lập tiễn cả hai ra ngoài.
Từ lúc nghe tin đó, Chu Nhất Từ như mất hồn.
Bạch Lạc Lạc vẫn la hét:
“Tôi sẽ kiện các người! Đó là tài sản của con tôi!”
“Bốp!” — tát của Chu Nhất Từ giáng thẳng lên ta, ánh mắt lạnh lùng.
ông ta xông qua bảo vệ, quỳ xuống trước chân tôi: