Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ít ai .
tôi thích nuôi vật lông mềm.
nói cô ta bị dị ứng, không thích.
Vậy là tôi mười tuổi, bố mẹ không cho tôi đưa bất kỳ thú lông nhà nữa.
Tôi thấy ấm ức, khóc nhiều lần.
Trước đây, lần Cố Liễm Ninh lau khô nước cho tôi.
Anh từng đích thân cùng tôi chăm sóc .
Vì vậy, trong ký ức tôi.
Trước mười tám tuổi, Cố Liễm Ninh là người duy nhất cưng chiều tôi.
Vì tôi, anh có thể che chắn mưa gió cho mèo , cứu giúp sinh linh bé không nơi nương tựa giống tôi.
có thể cõng tôi trong tuyết để tìm mèo búp bê lang thang.
… anh bắt đầu thay đổi nhỉ?
Chắc là đề nghị bố mẹ gửi tôi đi du học.
Tình yêu xa cách thanh mai trúc mã, sao có thể đấu lại sự kề cận nồng nhiệt .
Thật ra phát hiện họ ở bên nhau, tôi từng hỏi Cố Liễm Ninh có chia tay không.
Là anh quỳ trước cửa nhà tôi, vừa khóc vừa hứa:
“Anh coi gái, người anh yêu nhất luôn là !”
“ ta sẽ kết hôn, đợi đủ 23 tuổi, anh sẽ cho đám cưới thế kỷ!”
Hôm nay, tôi 23 tuổi.
Không có đám cưới thế kỷ hay lời chúc mừng sinh nhật anh .
có cuộc điện thoại yêu cầu tôi đưa nhẫn đính hôn cho .
Giúp cô ta lên hot search.
Và…
Ngầm ám tôi nên hoàn toàn bỏ anh .
5
Tôi mua ít bánh mì, snack cay, và cây nến đỏ trong cửa hàng .
Tôi nghĩ chẳng ai chúc mừng sinh nhật mình, thì tự tổ chức cho bản thân vậy.
chưa kịp bước phòng trọ, “đội tuần tra cún” vui mừng chạy đến vây quanh tôi.
Có lẽ, ngày sinh nhật, người thường yếu lòng và cần có người bên cạnh.
Tôi mời sân nhà mình.
Golden lại ngậm tới cho tôi chiếc bịt màu đen.
Rồi nó chạy vòng quanh, ra hiệu bảo tôi đeo .
Phần lớn ở thị trấn này đều là hoang trôi dạt tới.
Dù không dễ thương thú cưng nổi tiếng trên mạng, rất hiểu ý người.
cách giao tiếp với người.
Nên Golden chạy vòng thứ ba, tôi hiểu ý .
“ tặng quà cho tôi à?”
【Gâu!】
【Gâu!】
【Meo!】
【Ngạc!】
là, tôi không ngờ…
Đội “mèo hổ” ngổ ngáo nhất thị trấn cùng mấy ngỗng tham gia.
Tôi bỗng thấy tò mò, không món quà sẽ là gì.
Thế là tôi đeo bịt , cầm cây gậy dẫn đường mà Labrador đưa.
Dưới sự dẫn dắt , tôi từng bước đi tới trước.
Các cô ở thị trấn lo tôi không dùng gậy, đến giúp.
tôi chối.
Bởi họ chưa rằng tôi bị bệnh.
Có lẽ nửa nữa, tôi sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Tôi rút khỏi giới giải trí, là dùng đôi này để nhìn nốt thế giới lần cuối.
Nhìn khoảnh khắc hạnh phúc và ngọt ngào người khác.
Nhìn điều suốt 23 qua tôi chưa từng có được.