Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Là ai?” Tôi nghiến răng hỏi.
“Con nhà giàu.”
Tôi chỉ thấy máu trong sôi . Gan to thật, dám trắng trợn cướp lấy tương lai khác như !
“Chuyện này, ngoài chúng ta, còn ai biết?” Tôi siết chặt tay, giọng khàn khàn.
“Chưa, tạm thời mới chỉ có ba thôi.”
Tần Dự nghiêm túc tôi: “Những gì tôi điều tra chỉ tới mức này. Nhưng cậu của cậu quen biết nhiều, ràng từng nhúng tay vào các khâu chuyển hồ sơ, đổi thông tin… Chuyện này phải nhờ cậu tìm hiểu thêm.”
Tôi im lặng rất lâu rồi khẽ gật . Không vào hang cọp bắt cọp con. Có lẽ tôi tạm thời yên ổn, nhưng biết đâu còn bao nhiêu học sinh nghèo khác cũng tước đoạt như đàn anh này?
Tôi ra khỏi quán cà phê, toàn thân lạnh toát. Vô thức đi ngang khu tập cũ, nơi từng là nhà của tôi. Tôi đứng dưới lầu, muốn xem lại.
Cửa chỉ khép hờ, trong vọng ra tiếng mẹ tôi.
“Con bé đó giờ học giỏi lắm, giá mà bớt chút điểm cho Tiểu Tường tốt.”
Một giọng đàn ông thấp giọng đáp: “Thôi, con trai học thao cũng . Còn con bé Chân, nó chẳng có số phận kia đâu. Dù học giỏi cũng chỉ là may mắn nhất thời, cùng lắm kiếm vài chục vạn thôi.”
phụ nữ hạ giọng: “Nói nhỏ thôi, đừng để hàng xóm nghe thấy. Nhà họ lần này coi như gặp may rồi, nếu thi đỗ trường tốt, bán nó đi cũng đáng giá mấy chục vạn.”
Tôi đứng chết lặng, hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại suýt ngất. ra, bọn họ biết hết.
Kiếp trước, tôi điên đi tìm chứng cứ, họ còn khuyên tôi bỏ qua, bảo rằng mọi chuyện qua rồi.
Nhưng tôi có bỏ qua? Đó là mười mấy năm đèn của tôi, là tuổi trẻ và mồ hôi nước mắt của tôi!
Tôi từng tự trách bản thân bất tài vô dụng, nhưng hóa ra… vì vài chục vạn mà bọn họ bán đứng cuộc đời tôi.
Tôi nắm chặt tay đến bật máu, lồng ngực như muốn nổ tung.
Bọn họ dựa vào đâu?
Dựa vào đâu chà đạp giấc mơ của tôi?
Dựa vào đâu bán rẻ tôi như món hàng?
Chương 15: Chuyển Khẩu
Tôi bóp chặt tay đến khi cơn đau lan khắp toàn thân mới hiện lòng bàn tay rỉ máu. Không biết ra khỏi khu tập bằng cách nào, chỉ đến khi một lực mạnh kéo giật lại, một chiếc xe lao sát qua , tôi mới bừng tỉnh.
“ Chân, cậu không cần mạng nữa à?!” thấy Tần Dự, nước mắt tôi lập tức tuôn như mưa.
Cậu hoảng sợ, lắp bắp: “Đừng… đừng khóc, tôi…tôi không cố ý to tiếng với cậu đâu!”
Cậu lóng ngóng không biết làm , chỉ đành ôm lấy tôi, ép tôi vào ngực .
Tôi cũng chẳng buồn kiềm chế nữa, cứ thế khóc rấm rứt trước ngực cậu. Một lúc lâu sau mới dừng lại, áo cậu ướt đẫm, tôi thấy ngại ngùng.
Tần Dự kéo tôi đến quán hoành thánh ven đường, đưa cho tôi ly nước: “Xảy ra chuyện gì thế, hồn vía bay đâu mất rồi?”
“ Tần Dự… bố mẹ tôi bọn họ đều biết . Chuyện này… từ tới cuối bọn họ biết hết.” Giọng tôi run rẩy, nghẹn lại. ràng tôi cũng là con họ, chưa từng một lần họ nghĩ cho tôi?
Tần Dự trừng to mắt rồi nghiến răng tức giận: “ Chân, nếu cậu thật sự muốn thoát khỏi họ, tôi giúp cậu!”
Tôi hít hít mũi, đúng lúc bà chủ quán bưng hai bát hoành thánh nóng hổi đặt xuống: “Ăn chút đi cô bé. No bụng rồi, chẳng còn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng nữa đâu.”
Tôi gượng cười gật . Đến xa lạ còn có cho tôi chút ấm áp này, mà gia đình …
Húp một ngụm nước lèo nóng, tôi mới khẽ nói: “Tần Dự, tôi muốn chuyển khẩu.”
“Ừ, tôi giúp cậu.” Chỉ cần câu đó thôi, đủ khiến tôi thấy vững lòng hơn một chút.
Gió đêm thổi nhẹ, hơi nóng từ bát hoành thánh xua bớt lạnh lẽo trong lòng. Tần Dự tiễn tôi tận cửa.
Đến gần nhà, cậu tôi trông thấy Tần Dự, lập tức quan sát kỹ càng.
“Cậu .”
“ Chân, đây là…?”
“Bạn học của cháu, đưa cháu thôi. Cậu vào nhà đi ạ. Tần Dự, tạm biệt!” Cậu gật rồi quay đi.
Cậu theo bóng lưng cậu, quay sang kéo tay tôi: “Bạn học nhà làm gì ?”
“Cháu không , chỉ biết nhà khá giả thôi. À, hôm nay cháu nghe mẹ nói đó thiếu tiền, muốn mượn thêm…”
Đúng lúc ấy, Lý Tuyết Mai xuống lầu, mặt hằm hằm: “Mượn gì nữa! Nhà này là máy in tiền chắc?”
“Cháu cũng nghĩ . Nhưng khẩu cháu vẫn để đó, mẹ lại nói chuyện mấy chục vạn… cậu, họ sẽ lấy chuyện này làm cớ để ép cháu đúng không?”
“Bọn họ dám à!” Ánh mắt cậu lóe lạnh lẽo.
“Chân Chân, để cậu giúp cháu chuyển khẩu ra!”
“Thật ạ? Cảm ơn cậu, mai cháu đi lấy nhé.”
Lần này cậu không phản đối nữa, chỉ gật .
Tối đó tôi nằm trằn trọc, tim đập thình thịch. Chỉ có một ngày, tôi phải chạy đi đâu để làm thủ tục đây?
Sáng hôm sau, cậu gọi cho mẹ tôi. Gặp tôi, bà ném sổ khẩu vào tay tôi, không nói một câu. Tôi cầm lấy bỏ đi, mặc cho bà gào rủa sau lưng.
Vừa đến trường, Tần Dự bí hiểm ghé tai tôi: “Có tin vui, muốn nghe không?”
“Cậu nói nhanh đi!”
Cậu ghé sát, hơi thở nóng phả tai khiến mặt tôi đỏ bừng.
“Danh chung kết ra rồi, ba suất.”
“Thật ?!”
“Ừ, thật trăm phần trăm. Thầy Trần nói với tôi. Tôi còn lén đăng ký tên cậu vào, ngay thầy Lưu cũng không biết. Khóa tập huấn này chúng ta cùng tham gia, kiểu đóng cửa luyện công luôn.”
Chương 16: Thư Sinh Ngốc Nghếch
Thủ đoạn của Tần Dự, tôi hơn ai hết, vì thế mới có thở phào nhẹ nhõm. Giờ tôi chỉ cần dốc toàn lực mà chuẩn .
Vở kịch này vẫn phải diễn cho trọn vai.
Tin vui thầy Trần thông báo trước lớp, vừa dứt lời, ánh mắt Tiền Trinh tôi như dao cứa. Tim tôi lộp bộp mấy nhịp, không ổn, hình như cô ta hiện điều gì đó.
Tối hôm đó, khi tôi vừa đến phòng Tiền Trinh chặn ngay cửa. Cô ta ném thẳng vào tôi một chiếc bút âm, sau đó tát bốp một cái mặt tôi.
“Mày… mày lấy lòng ba tao xong còn đề phòng bọn tao đúng không?! Chân, mày nằm mơ đi!”
Tôi giả bộ sợ hãi, giọng run run: “Trinh Trinh, em…em đang nói gì ?”
“Tao dùng cái này để học bài, không tin nghe đi.” Tôi cầm chiếc bút, nhấn nút , trong chỉ có giọng tôi đọc tiếng Anh.
Tôi chậm rãi giải thích: “Thỉnh thoảng trên lớp sợ em quên mất bài nên âm lại để nghe. Không ngờ lại vào tay em…em lấy lúc nào ?”
Tôi mở to mắt cô ta với bộ dạng vô tội hoàn hảo.
Tiền Trinh quan sát tôi thật lâu mới nghi ngờ hỏi: “Thật không?”
“Tất nhiên rồi, lừa em bao giờ đâu. em và cậu cho cơ hội học tập tốt thế này, biết ơn còn chẳng hết.”
Nói rồi tôi khẽ nắm lấy tay cô ta, mắt hơi đỏ : “Trinh Trinh, có lúc thật sự rất ghen tị với em… hay là chúng ta đổi vị trí nhé?”
“ điên à!”
Tiền Trinh giật mạnh tay, đẩy tôi ra, nhưng ánh mắt ràng có phần bối rối.
Tôi cố tình thốt ra một câu lạnh băng: “Đùa thôi, nhưng nghĩ kỹ… có những kẻ vừa bỉ ổi vừa độc ác, chẳng phải đáng xuống địa ngục ?”
Có lẽ ánh mắt tôi khi đó quá đáng sợ, Tiền Trinh rùng , chửi một câu rồi quay lưng bỏ vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Khóe môi tôi khẽ nhếch. Tôi cố tình để cô ta hiện bút âm, chỉ để cô ta tin rằng tôi chẳng là gì ngoài một mọt chỉ biết học hành.
Xóa xong mối nghi ngờ, tôi lặng lẽ tiến đến thư phòng. Bình thường, nơi này tuyệt đối cấm ngoài vào.
Tối nay, cậu có tiệc xã giao chưa , Tiền Trinh cũng chẳng dám ra ngoài, Lý Tuyết Mai đi đánh mạt chược.
Thời cơ hoàn hảo.
Tôi đẩy nhẹ cửa vào, bắt lục tìm manh mối nhưng khó hơn tôi tưởng. Chưa bao lâu, tôi hiện một tờ giấy kẹp giữa ở ngăn thấp nhất bàn làm việc, trên đó một dãy số lạ. Dưới tấm kính bàn còn vài danh thiếp, tôi nhớ tất .
Ngay khi định rút lui tiếng chân vang ngoài cửa.
Hỏng rồi!
Tôi vội vàng giật bừa một , ngồi vào ghế giả vờ chép.
Cửa bật mở, cậu vào, thấy tôi liền sầm mặt: “Chân Chân, con đang làm gì ở đây?”
“Cậu rồi à, con thấy này hay, muốn mượn đọc.”
Tôi giơ , cậu ràng nhẹ nhõm thở phào: “Muốn đọc cứ lấy, ngồi đây làm gì, suýt hù chết cậu.”
“Con sợ tự tiện lấy sẽ trách nên đợi cậu .”
Cậu liếc qua ngăn kéo rồi tấm kính trên bàn, thấy mọi thứ y nguyên mới yên tâm.
“Còn gì không?”