Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Mẹ tôi sợ tái mặt, vội đỡ hắn chạy đến bệnh viện, vừa đi vừa nói: “Xin anh đừng báo công an nhé, con bé xui xẻo đó mà dính tiền án tiền sự thì em trai nó làm sao làm lãnh đạo được.”

Nghe câu đó, lòng tôi khựng lại.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép hờ, chờ đúng thời cơ định lao ra ngoài thì đột nhiên đụng mặt Trần Nhiên.

Hắn túm tóc tôi rồi lôi ngược vào phòng, còn “nhân từ” đạp thêm mấy phát vào bụng tôi: “Cho mày chạy này! Mày chạy rồi tao biết đi đâu lấy tiền xây nhà hả con khốn?”

Mắng xong, hắn xách tôi lên ném mạnh về phía sau.

Phần sau đầu tôi đập vào mép bàn trang điểm, mạnh đến nỗi tôi cảm nhận được cơn đau buốt óc ập tới.

Sau đó tôi bất tỉnh nhân sự.

3

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình vẫn còn ở trong phòng.

Mặc kệ vết thương sau đầu đau như búa bổ, tôi nhanh chóng bật dậy tìm điện thoại giấu dưới gối để xem giờ.

May thay tôi chỉ hôn mê không lâu, thời hạn nộp nguyện vọng vẫn còn 2 ngày.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngả người lên giường nghỉ ngơi.

Máu sau đầu đã ngừng chảy, thậm chí còn được băng bó lại, chắc do Lâm Phương sợ tôi chết rồi sẽ không có tiền mua nhà nên đã làm việc đó.

Tôi liếm đôi môi khô khốc, hướng đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

Tôi đã 1 ngày 1 đêm không uống nước, cũng chẳng có gì lót bụng.

Mà hôm nay còn mất nhiều máu nên giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào.

Bên ngoài vọng vào tiếng đập phá đồ đạc, tiếp theo là tiếng chửi rủa của Trần Nhiên: “Giờ lão già đó không chịu trả tiền nữa, mẹ nói xem phải làm gì mới kịp chạy tiền đây? Máy trò chơi con muốn mua sắp mở bán sau ngày mai rồi, không có tiền thì sao mà mua?”

Mẹ tôi ra sức động viên: “Được rồi được rồi mà, Nhiên à, đừng vội nóng giận. Con nhỏ đó có cứng đầu đến mấy cũng chẳng trụ được quá lâu đâu mà, cả ngày nay nó đã không ăn không uống gì rồi, nếu nó bướng quá thì cứ để chết đó, đem nó đi gả cho người âm còn được nhiều tiền hơn gả cho thằng Tống kia ấy.”

Nghe xong, Trần Nhiên dường như cũng được xoa dịu.

Hắn không nói lời nào, chỉ đập thêm cái bát rồi về phòng đóng sầm cửa lại.

Tôi ở trong phòng lặng lẽ nghe hết tất cả không sót một lời, rõ ràng đã biết họ là hạng người gì, vậy mà nước mắt tôi vẫn không nén được, cuối cùng lã chã tuôn rơi.

Hồi tôi học cấp 2 cũng là lần đầu tôi có kinh nguyệt, tôi không có tiền nên xin mẹ 10 tệ mua băng vệ sinh, vậy mà bà còn không cho.

Giờ chỉ vì muốn mua máy chơi game cho Trần Nhiên mà họ sẵn sàng hủy hoại cả cuộc đời tôi.

Có lẽ do mất máu quá nhiều, hoặc do sốc vì những lời cay nghiệt ấy nên trong lòng tôi mới cảm thấy lạnh đến thấu xương như vậy.

4

Còn 2 tiếng nữa là hết hạn nộp nguyện vọng.

Tôi bắt đầu thấy hoảng sợ và lo lắng.

Bên ngoài thỉnh thoảng lại nghe tiếng Lâm Phương và Trần Nhiên chửi mắng, nhưng họ không tìm thêm đàn ông đến nữa. Có lẽ họ thật sự định để tôi chết đói rồi đem đi gả âm.

Nhưng tôi sẽ không để điều đó xảy ra, tôi không muốn quá khứ lặp lại, tôi đã hạ quyết tâm phải tìm cách thoát ra để nộp nguyện vọng rồi, lần này tuyệt đối không được phép thất bại.

Nghĩ thế, tôi lao tới cửa, ra sức đập liên hồi, vừa đập vừa khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con biết sai rồi, mẹ cho con miếng cơm với, con không muốn chết đâu mẹ ơi!”

Tiếng Lâm Phương từ xa vọng lại, rồi trở nên càng lúc càng rõ và to, có lẽ bà ta đang đứng ngay ngoài cửa rồi.

“Giờ mày mới biết gọi mẹ à? Sao còn chưa chết đi cho rồi? Tao nói cho mày biết, mày cầu xin đến tối cũng vô ích thôi! Tao đã liên hệ xong với người bên gả âm rồi, mày cứ chờ chết đi!”

Giọng bà ta như được tẩm độc, dù tôi đã nghe thấy ý định đó nhưng bây giờ vẫn không khỏi rùng mình.

“Con không muốn bị gả âm đâu mẹ ơi, xin mẹ đó, con sẽ đồng ý lấy Tống Cường.”

Tôi vừa khóc vừa dập đầu trên sàn, đầu đập xuống đất mạnh tới nỗi phát ra cả một tiếng “bịch”.

“Mẹ ơi, nếu giờ con lấy Tống Cường, sau này sinh con cho hắn, bọn trẻ cũng có thể hiếu kính mẹ và kiếm tiền cho mẹ, nếu con chết thì mẹ chẳng được gì cả. Mẹ nỡ để con trai mẹ đi làm kiếm tiền sao? Hơn nữa mai sau Trần Nhiên làm lãnh đạo mà có chị gái bị gả cho người âm thì khó coi lắm đó mẹ!”

Tôi vừa khóc lóc thảm thiết, vừa cố gắng thuyết phục bà ta.

Quả nhiên Lâm Phương nghe thấy hợp tình hợp lý liền dao động.

Bà ta nghi ngờ hỏi lại: “Mày thật lòng muốn lấy hắn ta à?”

Tôi lập tức khẳng định: “Con thật lòng!”

Lâm Phương quay đầu gọi Trần Nhiên trông chừng tôi, sau đó một mình ra ngoài tìm Tống Cường.

Trần Nhiên bê cái ghế đặt ngoài cửa, vừa ngồi canh cửa phòng tôi vừa chơi game, tôi thì tựa vào cửa khóc lóc thảm thiết.

Hắn bực mình vì tiếng khóc của tôi, hình như cũng vừa thua liên tiếp mấy ván nên liền đứng dậy chửi tôi một tiếng, rồi rút chìa khóa ra mở cửa phòng, bảo sẽ vào đánh chết tôi.

Nhưng khi thấy quần áo tôi xốc xếch thì hắn lại đổi ý.

Hắn từng bước tiến sát về phía tôi.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng, đưa tay với lấy dao rọc giấy.

Trước kia hắn từng nhìn lén tôi lúc tôi đang đi tắm. Tôi còn nhiều lần bắt gặp hắn sàm sỡ con gái nhà người ta ở con hẻm nhỏ gần trường. Mặc dù đã biết hắn là kẻ đồi bại xấu xa, nhưng tôi không ngờ lần này hắn lại đặt mục tiêu lên chính tôi.

Ngay lúc tay tôi sắp chạm được tay vào con dao, Trần Nhiên đã vung tay đè chặt, bắt đầu xé toạc áo tôi ra, thét: “Đằng nào mày cũng phải gả cho lão già kia, sớm muộn gì cũng nát bươm thôi!”

“Trần Nhiên, buông tôi ra!” Tôi tuyệt vọng gào lên.

Nhưng hắn nào quan tâm, áo tôi đã bị hắn xé rách toạc, cả thân thể cũng lồ lộ trước mặt hắn.

Mắt hắn đỏ lên vì dục vọng, không nhịn được vội vàng cởi quần.

Tôi lợi dụng đúng khoảnh khắc ấy phản kháng quyết liệt.

Tôi với hắn giằng co, vì vốn không địch nổi sức hắn nên đã bị hắn tát mấy chục cái, cuối cùng trong lúc vùng vẫy may mắn thế nào lại chộp được dao rọc giấy.

Đợi thời cơ chín muồi, tôi dùng dao rạch một đường lên mặt hắn, rồi nhân lúc hắn còn đờ người ra thì chộp vội cái điện thoại với chứng minh thư và lao ra ngoài.

5

Khi ấy còn nửa tiếng nữa là hết hạn nộp nguyện vọng.

Tôi chạy hết tốc lực đến một quán net gần đó, dúi chứng minh thư cho nhân viên: “Anh ơi, cho em thuê một máy ạ.”

Làm thủ tục xong, mặc kệ ánh mắt tò mò của cậu nhân viên, tôi lảo đảo đi đến máy tính của mình, run rẩy mở trang điền nguyện vọng.

Ngôi trường đại học mà tôi khao khát đã day dứt trong lòng cả một kiếp, cho đến lúc chết vẫn chỉ mơ màng mình được học ở Đại học A. Bởi vậy lúc điền tôi không hề do dự, dùng các ngón tay thao tác nhanh nhất có thể, đặt toàn bộ nguyện vọng vào Đại học A.

Hoàn thành xong, cảm thấy như vừa bị rút cạn sinh lực, tôi liền ngã phịch ra ghế.

“Cô chảy đầy máu thế này mà chạy vào đây chỉ để nộp nguyện vọng thôi à?”

Phía sau tôi bất ngờ vang lên một giọng nói. Tôi giật mình ngoảnh lại, thấy 2 cảnh sát đang đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc.

Bên cạnh họ là cậu nhân viên quán net cũng đang nhìn tôi đầy sững sờ.

Một cảnh sát lên tiếng: “Mời cô về đồn với chúng tôi để giải thích xem tại sao toàn thân cô lại dính đầy máu như thế.”

Quả thực có người trông thấy tôi mà báo cảnh sát cũng là lẽ thường tình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương