Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi tục:

“Anh còn nhớ mình từng nói gì không?”

“…Cái gì?”

“Anh nói, ‘ khỏi tôi, cô chẳng là gì cả.’”

thân Chu Ngạn như bị đóng băng.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ như dao:

“Vậy bây giờ thì sao?

Anh đứng trong khách của tôi,

nợ tôi 23.468 tệ,

mà còn dám đe dọa tôi?”

Anh ta run rẩy, mặt trắng bệch, không phản bác nổi một câu.

Lúc này, mới bàng hoàng lên tiếng:

“Chồng… chuyện này… là thật sao?”

Chu Ngạn không đáp.

“Tô Vãn…”

Giọng anh ta khàn đặc, “Cô… cô định làm gì tôi?”

Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ:

“Ừm, tôi nên làm gì anh nhỉ?”

“Tôi… tôi có thể trả , tôi trả ngay…”

“Không chỉ là .”

“Vậy… cô muốn gì?”

Tôi im lặng vài giây, rồi bật cười:

“Thật ra suốt một năm qua, tôi vẫn luôn ngày nay.”

tôi?”

tôi biết kiểu người như anh—không dẫm lên vợ cũ để tỏ ra mình oai phong thì không nổi.

Không khoe khoang tình mới rằng ‘vợ cũ tôi thảm lắm’, thì không yên tâm.”

“Nên tôi . anh tự tìm tới cửa.”

Mặt Chu Ngạn đỏ như máu, trông như bị tạt nước sôi giữa chợ.

“Và giờ—anh đến thật.

Anh dắt theo người mới,

ngủ phòng Tổng thống của tôi,

ăn hết gần 9.000 tệ nhà hàng của tôi,

rồi còn định bắt công ty gánh khoản đó.

Còn muốn nhục mạ tôi?”

Anh ta lắp bắp, hoàn rối loạn:

“Tôi… tôi không biết… không biết thật mà…”

“Không biết?”

Tôi bật cười lạnh,

“Không biết khách này là của tôi, thì anh có quyền ngang nhiên làm loạn?”

Chu Ngạn cúi đầu, không dám nhìn tôi.

“Được thôi.”

Tôi nói,

“Nếu muốn thanh toán, vậy thì—chúng ta tính rành mạch một chút.”

“Tính… tính cái gì?”

“Phòng Tổng thống một đêm: ¥12,800,

nhà hàng tiêu dùng: ¥8,888,

cộng thêm các khoản linh tinh , tổng cộng là: ¥23,468.”

Tôi dừng một chút, rồi lời:

“Ngoài ra, năm xưa anh chuyển khỏi tài khoản tôi 680,000 tệ,

cộng lãi suất theo năm, đến giờ ước chừng 750,000 tệ.”

Chu Ngạn giật bắn người, ngẩng phắt đầu:

“Cái đó là…”

“Là của tôi.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang,

“Anh tưởng tôi không có bằng chứng sao? Tôi lưu lại bộ giao dịch suốt 5 năm.

Từng đồng, tôi nhớ rất rõ.”

“Cô… cô định làm gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ nặng như búa:

“Tôi muốn nói anh —

số đó, tôi không cần nữa.”

Chu Ngạn chết lặng.

“Không… không cần nữa?”

“Đúng vậy.”

Tôi nhấn mạnh,

“Bởi loại người như anh…

không đáng để tôi tốn thêm một giây nào nữa.”

Trên gương mặt Chu Ngạn thoáng hiện lên vẻ nhục nhã.

Nhưng tôi dừng lại.

“Còn khoản nay —

¥23,468,

anh phải trả.”

“Được… được…”

Tôi quay sang , ánh mắt sắc lạnh:

“Còn cô.

Cô từng sau lưng tôi nói xấu, phá hoại nhân của tôi.

Lúc đó, cô có bao giờ nghĩ tới nay không?”

Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:

“Tôi… tôi không có…”

“Không có?”

Tôi bật cười,

“Tôi có bộ tin nhắn của hai người.

Ngoại tình trong nhân, dụ dỗ đàn ông có vợ —

cô biết những hành vi đó gọi là gì không?”

Môi run rẩy, gần như bật khóc.

“Nhưng nay tôi tâm trạng tốt.”

Tôi khẽ nhếch môi,

“Tôi không truy cứu.

Thanh toán xong — biến.”

“Được, được rồi…”

Chu Ngạn lắp bắp, móc điện thoại ra, run rẩy chuyển khoản.

¥23,468 — thanh toán hoàn tất.

Tôi xác nhận:

vào.

Giờ thì — anh có thể .”

Chu Ngạn kéo tay bước về phía cửa.

Nhưng vừa được hai bước, anh ta lại dừng lại.

Quay đầu, gọi tên tôi:

“Tô Vãn…”

“Còn chuyện gì nữa sao?”

Chu Ngạn quay đầu lại, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

“Tôi… tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”

“Hỏi .”

“Nếu như… nếu như ngày đó tôi không phản bội, không ép cô tay trắng… thì bây giờ… chúng ta sẽ thế nào?”

Tôi nhìn anh ta, chợt bật cười.

“Chu Ngạn, đến giờ anh vẫn hiểu.”

“Hiểu cái gì?”

“Vấn đề không phải là anh ngoại tình, không phải là anh ham .”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng câu nói rõ ràng như tát vào mặt.

“Vấn đề là — anh từng coi tôi là một người bình đẳng.”

Chu Ngạn sững lại.

“Trong mắt anh, tôi chỉ là một cái bóng.

Anh bao giờ nghĩ rằng tôi có giá trị của riêng mình,

có sự nghiệp của riêng mình,

có cuộc của riêng mình.”

“Tô Vãn…”

“Nên dù anh không phản bội,

chúng ta không thể hạnh phúc.”

Tôi nói, giọng bình thản như đang kết thúc một hợp đồng.

“Bởi , trong một mối quan hệ,

nếu một người chỉ biết nhận,

một người chỉ biết ,

thì sớm muộn sẽ đổ vỡ.”

Chu Ngạn cúi đầu, không nói gì nữa.

.”

Tôi nói,

“Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Chu Ngạn và cúi đầu, im lặng khỏi khách , không một ai dám quay đầu lại.

Trong đại sảnh, các trưởng bộ phận vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Quản lý Vương bước đến:

“Tổng giám đốc Tô, cô… cô không sao chứ?”

Tôi hít sâu một hơi, rồi cười:

“Không sao.”

“Vậy… chuyện nay…”

“Vận hành như bình thường.”

Tôi nói,

“Đừng để ảnh hưởng tới trải nghiệm của khách hàng .”

“Vâng.”

Tôi bước đến bên cửa sổ kính lớn, nhìn ánh nắng ngoài trời rọi xuống sàn đá cẩm thạch.

Có những người — bỏ lỡ là mãi mãi bỏ lỡ.

Tôi không quay đầu lại, không cần quay đầu lại.

Quãng còn lại, tôi chính mình.

7.

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn.

Chu Ngạn.

“Tô Vãn, có thể gặp em một lần được không? Anh có chuyện muốn nói.”

Tôi không trả lời.

đầy mười phút sau, lại một tin nhắn gửi đến…

“Làm ơn đấy, chỉ một lần thôi.”

Tôi nghĩ một lát, rồi chỉ nhắn lại một chữ:

“Được.”

Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê trong khách .

Chu Ngạn xưa rất nhiều.

Anh ta gầy sọp , hốc mắt trũng sâu, râu ria không cạo, hoàn không còn vẻ phong lưu ngày trước.

“Tô Vãn…”

Anh ta cất tiếng, giọng khàn đặc,

“Anh… anh muốn xin lỗi em.”

“Không cần.”

“Không… anh nói thật.”

Anh cúi đầu, giọng trầm thấp,

“Tháng vừa rồi anh nghĩ rất nhiều. Anh biết năm đó anh sai.

Không nên ngoại tình, không nên giấu , càng không nên đối xử em như vậy.”

Tôi im lặng nhìn anh ta, không đáp.

“Tô Vãn…”

Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút cầu xin:

anh… một cơ hội được không?”

“Cơ hội gì?”

“Anh… muốn quay lại em.”

Tôi khẽ cười.

“Chu Ngạn, anh vẫn hiểu chuyện à?”

“Hả?”

“Anh nghĩ tôi suốt một năm… là để chờ anh quay lại?”

Chu Ngạn sững người.

“Tôi một năm… là để buông bỏ.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt bình thản.

“Không phải buông bỏ anh, mà là buông bỏ chấp niệm của chính mình đối cuộc nhân đó.”

“Tô Vãn…”

“Anh có biết tôi thế nào suốt một năm qua không?”

Anh ta lắc đầu.

“Tôi làm việc 14 tiếng mỗi ngày.

Tôi học quản trị khách , học tài chính, học nhân sự, học điều hành.

Tôi quản bộ tâm huyết cả của cậu tôi.”

“…”

“Tôi không làm vậy để chứng minh điều gì anh.

Tôi làm chính tôi.”

Trên gương mặt Chu Ngạn hiện lên một tia cay đắng.

Tôi nhìn anh, tục:

“Suốt một năm qua, tôi nhận ra một điều.”

“Gì cơ?”

“Giá trị của một con người… không phải do người định nghĩa.”

Chu Ngạn cúi đầu, im lặng.

“Anh từng nói, tôi khỏi anh thì chẳng còn gì cả?”

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh,

“Không đúng. Chính khỏi anh, tôi mới thật sự trở thành chính mình.”

“Tô Vãn, anh sai rồi…”

“Đúng, anh sai rồi.”

Tôi đứng dậy,

“Nhưng chuyện đó… không còn liên quan đến tôi nữa.”

“Vậy… còn thì sao?”

Chu Ngạn ngẩng đầu, giọng khàn đặc,

“Cô ta bỏ anh rồi.”

“Ồ?”

“Cô ta nói… anh hết rồi, không muốn cùng nữa.”

“Chuyện đó… chẳng ngoài dự đoán.”

Chu Ngạn cười khổ:

“Ừ, đúng là… chẳng ngoài dự đoán thật.”

Tôi nhìn anh ta, trong lòng không còn giận, chỉ còn cảm khái.

“Chu Ngạn, để tôi tặng anh một câu.”

“Câu gì?”

“Một người không thể lúc nào nghĩ xem mình có thể lấy được gì người ,

trước hết phải hỏi: mình có thể mang lại điều gì người .”

Chu Ngạn sững người.

.”

Tôi nói,

“Đừng tìm tôi nữa.”

Tôi xoay người khỏi quán cà phê, không quay đầu lại.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa đó,

tôi cảm thấy… một thứ gì đó nặng nề trong tim, cuối cùng được buông xuống.

Năm năm nhân, một năm chờ — đến đây là hết.

nay trở , tôi chính thức lật sang trang mới của cuộc mình.

8.

Ba năm sau

Khách Thịnh Đường Quốc Tế một chi nhánh mở rộng thành ba,

giá trị thị trường 30 triệu tệ tăng lên 80 triệu tệ.

Tôi được vinh danh là một trong mười nữ doanh nhân xuất sắc nhất thành phố,

ảnh bìa của tôi được đăng lên các tạp chí kinh doanh hàng đầu.

Trong buổi lễ trao giải, có phóng viên hỏi tôi:

“Tổng giám đốc Tô, xin hỏi bí quyết thành công của cô là gì?”

Tôi nghĩ một chút, rồi đáp:

“Có lẽ là… luôn tin vào chính mình.”

“Nghe nói cô từng có một cuộc nhân trong quá khứ?”

“Đúng vậy.”

“Cô có từng hối hận không?”

Tôi khẽ mỉm cười.

“Không. Tôi không hối hận.”

“Cuộc nhân ấy dạy tôi một điều —

rằng hạnh phúc, không thể ký gửi vào bất kỳ ai .

Nó phải bắt đầu chính bản thân mình.”

Phóng viên gật đầu, ánh mắt lộ ra một chút xúc động.

Sau lễ trao giải, tôi quay vào phòng nghỉ.

Bất ngờ gặp lại một gương mặt quen.

Chu Ngạn.

Anh ta mặc đồng phục phục vụ, tay bưng khay trà.

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, tay anh ta khẽ run lên, suýt làm đổ khay.

“Tô… Tô tổng…”

Tôi hơi sững người, rồi khẽ cười.

“Lâu rồi không gặp, Chu Ngạn.”

“Lâu… lâu rồi không gặp…”

“Làm việc ở đây à?”

“Vâng… vâng…”

Tôi gật đầu:

“Làm tốt nhé.”

Rồi tôi xoay người khỏi.

Bước ra khỏi khách , mặt trời vừa chạm đến rìa hoàng .

Tôi đứng trên bậc thềm, ngước nhìn đường chân trời phía xa, ánh sáng cuối ngày phủ vàng khắp phố xá.

Có những người, sinh ra là để làm khách qua đường trong ta.

Họ đến, mang theo bài học.

Rồi biến mất.

Và ta — phải tục bước .

Vững vàng, tự tin, không hối tiếc.

Bởi phía trước còn cả một bầu trời rực nắng.

Tôi hít sâu một hơi.

Rồi nhấc chân bước về phía trước.

Quãng còn lại — chỉ chính mình.

Và ánh mặt trời — sẽ luôn rạng rỡ.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương