Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhiều năm trước, anh ta tước đoạt thì tước đoạt tất tôi.
Hôm nay, một câu “xin lỗi”, lại bố thí tôi chút công bằng ư?
Nhưng… mọi đâu thể quay lại nữa.
“ , anh sai . Anh không cầu tha , rõ tất năm đó, chuộc lỗi thôi…”
“ , khi rảnh, không bận nữa, anh giao từng phần việc kinh doanh lại . vốn thuộc về , anh trả lại …”
Tạ Nghiễn Lễ quỳ trước mặt tôi, ánh mắt đầy hối hận.
Cảnh tượng này — tôi mơ thấy vô số lần.
đêm phát điên, tự tay giết anh ta.
đêm say gục trước mộ cha mẹ.
Tôi đều dựa vào giấc mơ Tạ Nghiễn Lễ quỳ xuống xin lỗi để mà gắng sống tiếp.
Nhưng về sau, tôi quên.
Không nhớ nữa, cũng chẳng đau thêm lần nào.
khi nghĩ cha mẹ, tôi lại tự tát chính mình.
Hận vì sao năm tám tuổi lại dại dột Tạ Nghiễn Lễ về nhà.
“ …”
“Giang , đừng để ý !”
“Giang , báo cảnh ! Đừng nghe ! Tuyệt đối đừng tha !”
Giọng vang lên, cắt ngang lời Tạ Nghiễn Lễ còn chưa .
Cô đứng phía sau đám đông, hoảng hốt vẫy tay về phía tôi.
“Giang , báo cảnh ! Cuối cùng cũng cơ hội ! khiến con thú này phải vào tù!”
Nhận ra tôi nhìn mình, liền lao lên sân khấu, nhào ôm chặt lấy tôi.
“Cảnh sắp . , quay lại , tất đều là bằng chứng chúng ta. ở đây, đừng sợ.”
“Không được tha , thật sự không thể tha đâu…”
Tay cô run run vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Dựa vào vai cô , tôi mới nhận ra nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Chính tình thương , và sự căm phẫn cô dành Tạ Nghiễn Lễ, kéo tôi ra khỏi vực thẳm.
Khi cảnh , tôi mới biết — Tạ Nghiễn Lễ đặt vé máy bay rời khỏi đất nước trong đêm nay.
Nếu không báo cảnh , lẽ đời này tôi chẳng bao giờ cơ hội nhìn thấy trừng phạt.
Cảnh tìm thấy thi thể Thẩm Nhung trong nhà Tạ Nghiễn Lễ.
thừa nhận tội giết người, cùng với chứng cứ tội ác chất chồng suốt bao năm.
Sáu tháng sau, Tạ Nghiễn Lễ kết án tử hình.
Ngày tuyên án, trại giam gọi điện gặp tôi lần cuối.
Điện thoại giật lấy, cô thẳng thừng từ chối.
Sau đó, cô kể tỉ mỉ viên quản giáo đầu dây bên kia nghe tất gây ra.
cuối, giọng cô khản đặc:
“Các anh… không gọi lại nữa chứ?”
Quả thật, họ không gọi lại.
Ngày Tạ Nghiễn Lễ hành quyết, tôi kết hôn.
Chú rể là người mà giới thiệu — một kỹ sư nghiên cứu khoa học, hơn tôi vài tuổi.
Anh trầm tĩnh, dịu dàng, và giấu yêu thương vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
(— —)