Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zJ1jfjuM

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

12

Dù là bạn bè hay là tình nhân.

Thế giới của người lớn luôn là kiểu càng ngày càng xa cách.

Cho dù thanh mai trúc mã bao năm.

Tôi cũng sẵn sàng cắt đứt nếu cần.

Chỉ là, cũng hơi ác ý.

Thỉnh thoảng tôi cố ý dẫn Giang Hâm theo trong mấy buổi tụ tập bạn bè.

Đúng vậy.

Tôi cố tình.

Đèn mờ, rượu bia, tiếng nhạc ồn.

Người đàn ông đó đẹp trai, thỉnh thoảng ánh đèn chiếu lên đường viền xương hàm sắc lạnh.

Anh bất ngờ nhìn thẳng tôi.

Miệng tôi hơi khô, vội quay đi chỗ khác.

Lại vô tình thấy Trần Lê và Thẩm Tuấn Ngôn ngồi bàn bên.

Cùng lúc đó.

Bình luận hiện nguyên văn tâm trạng hai ông kia.

Muốn cố gắng đạt tiêu chuẩn của Tần Tuyết Uyển.

Nhưng lại bị tôi chặn liên lạc.

Không muốn tùy tiện tìm người luyện tay kéo dài thời gian.

Sợ bị đeo bám.

Cũng sợ người khác không sạch sẽ, làm hỏng “Tuyết Uyển” của họ.

Như có cảm ứng.

Hai người kia đồng loạt quay đầu.

Ánh mắt chạm đúng vào tôi.

Trần Lê đặt mạnh ly rượu xuống, đứng bật dậy.

“Tiền Lai?!”

Ngay sau đó, tôi bị anh ta túm giật dậy khỏi ghế.

“Em chặn anh, rồi tự đi làm mấy thứ chẳng ra gì thế này?!

“Giữa đêm hôm khuya khoắt đến chỗ thế này làm gì?! Em định giở trò gì?!”

Giọng anh ta cực kỳ lớn.

DJ cũng không át được cơn giận của anh ta.

Tôi đã uống rượu, bị anh ta kéo nên lảo đảo mấy bước.

Một bàn tay khô ráo ấm áp đỡ lấy người tôi, giọng nói trầm mát vang lên bên tai.

“Mục đích? Chẳng phải để mấy kẻ chướng mắt đừng mò theo đến tận đây sao?”

Ánh mắt Trần Lê từ mặt anh ấy chuyển sang tôi, ánh nhìn sâu và tối.

“Đây là lý do em chặn anh sao?”

Anh ta phủi nhẹ vai như thể có bụi bẩn, rồi đột ngột cười lạnh.

“Giang Hâm, Giang tổng.

Anh chắc không biết quan hệ của tôi với Tiền Lai, chúng tôi quen nhau hơn mười năm rồi, hơn nữa—”

Anh ta nheo mắt, thong thả nhấn giọng, “đã từng lăn giường với nhau rồi.”

Giây tiếp theo.

Tiếng chai rượu vỡ vang lên.

Chai brandy chưa mở nắp bị ném mạnh vào đầu anh ta.

Có người hét lên.

Trần Lê trước khi ngã xuống còn trợn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, như không tin nổi.

Nhân viên an ninh đồng loạt lao đến.

Thẩm Tuấn Ngôn giữ lấy người Trần Lê, quay sang tôi hét lớn, “Tiền Lai em điên rồi à?! Tình bạn bao năm của chúng ta em coi là gì?!”

Chưa kịp đáp, có người choàng tay qua vai tôi, kéo tôi vào lòng.

“Đừng sợ.

Ở đây ai cũng thấy rồi, là họ chủ động quấy rối em trước.

Camera bị hỏng, mình chỉ là phòng vệ.”

Cùng lúc đó, mấy nhân viên an ninh đã vây chặt hai người kia, có người còn hô lên: “Chào mừng ông chủ bà chủ ghé Quán Bar!”

13

Trần Lê bị đưa thẳng vào bệnh viện.

Theo lý thì gây thương tích cũng phải lên đồn công an một chuyến.

Tôi còn chưa tỉnh hẳn rượu, đã bị Giang Hâm kéo vào xe.

Hương pheromone riêng của đàn ông gần trong gang tấc.

Anh hỏi: “Say rồi hả?”

Tôi không đáp.

Anh dứt khoát cầm tay tôi lên, cẩn thận xem có mảnh thủy tinh không.

“Lần sau, chuyện thế này đừng tự mình ra tay.”

Tôi nheo mắt lại.

Không biết do rượu hay sao, mà lại nhìn ra vẻ xót xa không hề che giấu trong mắt anh.

Tôi hỏi: “Giang Hâm, anh thật sự 22 à?”

Anh sững người.

Tai đỏ ửng như quả mận chín, làm tôi không nhịn được muốn chạm vào.

Anh bất ngờ siết lấy tay tôi, hơi thở hỗn loạn.

“Lai Lai… Anh không hề chính trực như em nghĩ đâu…”

Cảnh vật xung quanh như quay cuồng.

Ừm… Hóa ra quán Bar là chỗ của Giang Hâm, rượu nhà anh mới nhập mà say dễ sợ.

Anh hôn tôi.

Ngay trên xe.

Đến khi thở gấp, lại không nhịn được hỏi, “Nhà em? Hay nhà anh?”

Tôi có một thoáng tỉnh táo.

Không nhịn được nói cho anh biết.

“Anh cũng nghe rồi đấy, em và Trần Lê từng có quá khứ.”

Tay anh siết chặt eo tôi.

Giọng hơi khàn, mang chút ấm ức.

“Lúc đó, rõ ràng anh vẫn luôn nhắn tin cho em…”

Trong cơn mơ màng.

Tôi như nghe anh lẩm bẩm.

“Chỉ cần là em, thế nào anh cũng không chê…”

14

Tôi mơ thấy chuyện trước kia với Giang Hâm.

Kỳ nghỉ cuối cùng trước năm lớp 12.

Tôi đến tìm anh, định thổ lộ.

Chưa kịp gặp đã nghe giọng một cô gái nhẹ nhàng.

“Mình cùng thi vào một trường đại học được không?”

Tôi không nghe thấy tiếng anh trả lời.

Cô gái kia vẫn hỏi tiếp.

“Sao vậy? Anh có bạn gái rồi à? Là cô họ Tiền cứ bám theo anh đó hả?”

Giọng anh vẫn vậy.

Lạnh nhạt, xa cách.

“Không phải. Nhưng em đừng hỏi nữa.”

Cô gái không chịu buông.

“Vậy tại sao em không thể thi cùng anh…”

Phần sau tôi không nghe nữa.

Trong lòng chỉ còn trống rỗng và thất vọng.

Rõ ràng Giang Hâm từng hứa với tôi sẽ cùng thi vào Giao Đại.

Anh không thích tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương