Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9

Lý trí của cô đã bị cồn chiếm đóng hoàn toàn, cô nói mà chẳng kịp suy nghĩ lấy một giây. Chính vì thế, cô cũng không ra cơ thể Úc Đình Mục khựng lại trong tích tắc, chỉ nghe thấy giọng nói của anh bỗng trở nên khàn đặc hơn: “Đừng quậy nữa.”

Ôn Đường quả im lặng hẳn.

vào đến phòng khách, Úc Đình Mục đặt cô nằm xuống giường, kéo đắp cẩn thận cho cô. Đúng lúc này, dì Chu cũng mang bát canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn vào phòng.

để đó đi ạ.” Úc Đình Mục ngồi bên mép giường, khẽ hất cằm ra hiệu.

Dì Chu ngẩn người một lát rồi vội vàng vâng lời, đặt bát canh xuống rồi lui ra ngoài ngay.

Thấy Ôn Đường có vẻ sắp chìm vào giấc ngủ mê mệt, Úc Đình Mục lên tiếng: “Uống cái này đi rồi hãy ngủ, tỉnh dậy mới không bị đau đầu.”

Nằm trên giường, Ôn Đường chỉ thấy người chỗ nào cũng chịu. Cô lờ đờ ngồi dậy, định tung xuống giường thì bị Úc Đình Mục giữ chặt lại: “Em định đi đâu?”

“Em muốn đi tắm.” Dù đã say khướt nhưng thói quen tiềm thức vẫn còn đó. Không tắm mà đi ngủ, cô thấy người ngợm dính dớp, không thoải mái chút nào.

Úc Đình Mục khựng lại, bát canh cho cô rồi nói: “Vậy thì uống hết cái này đi, rồi mới được đi tắm.”

Ôn Đường liếc nhìn anh một cái, thấy bộ dạng kiên quyết không cho mặc của anh, cô đành ngoan ngoãn uống hết bát canh giải rượu rồi mới lảo đảo đi vào phòng tắm.

Chẳng ngờ mới đi được vài , dạ dày đã một trận nhào lộn dữ dội, trước mắt cũng quay cuồng. Cô vội vã lao vào nhà vệ sinh, gục xuống bồn rửa mặt mà nôn sạch sành sanh mọi thứ trong bụng ra.

“Em không chứ?”

Bóng dáng Úc Đình Mục đứng cửa, giọng nói thản mang theo vài phần quan . Ôn Đường lắc đầu bảo không .

Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn vào gương. Trong gương là một cô gái với mái tóc rối bời, lớp trang điểm mắt bị nhòe nhoẹt bởi những giọt nước mắt do nôn mửa, dáng vẻ cùng nhếch nhác.

Cô lại nhìn sang ánh mắt đầy vẻ dò hỏi của Úc Đình Mục đang đứng gần đó.

Đột cô thấy mình “có ” rồi. Thậm chí cơn say cũng tỉnh mất một nửa.

“Em không , anh… em tắm đây.” Ôn Đường vội vàng đầu đẩy anh ra ngoài, “cạch” một tiếng đóng sầm cửa lại. Cô tựa lưng vào cửa, lấy tay che mặt rồi từ từ ngồi bệt xuống đất.

Hình tượng của cô trước mặt Úc Đình Mục, đêm nay coi như tan tành mây khói rồi…

Ôn Đường lề mề trong phòng tắm rất lâu, lâu đến mức Úc Đình Mục đến gõ cửa vì tưởng cô ngủ quên trong đó. Cô mới tắt nước, đang định mặc đồ thì phát hiện chiếc váy lúc nãy đã bị cô nôn bẩn mất rồi.

Đấu tranh lý một hồi lâu, cô mới ngượng ngùng mở lời: “Quần áo của em bị bẩn rồi, không có đồ thay… Anh có thể…”

“Anh gọi shipper giao cho em một bộ quần áo đến đây được không…”

Chẳng còn cách nào khác, cô thật sự không dám mượn quần áo của Úc Đình Mục, đó đã là cách hoàn hảo nhất mà bộ não đang mông lung của cô có thể nghĩ ra lúc này.

Bên ngoài cửa im lặng một hồi lâu, sau đó mới vang lên một tiếng .

“Lỗi tại tôi, tôi không cân nhắc chu đáo.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đợi đấy.”

Ôn Đường chỉ nghe thấy tiếng chân đi đi lại lại của anh, sau đó là hai tiếng gõ cửa. Cô hé một khe cửa nhỏ, một bộ quần áo tông màu đen trắng được vào.

“Mặc tạm cái này đi.” Giọng nói trầm thấp của Úc Đình Mục vang lên.

Cánh tay quần áo vào có ống tay áo xắn lên một nửa, để lộ một đoạn cẳng tay rắn rỏi, làn da trắng trẻo hiện rõ những đường gân xanh đầy nam tính. Cô nhìn bộ quần áo và cánh tay mà ngẩn người ra.

Thấy Ôn Đường mãi không lấy, Úc Đình Mục tưởng cô chê quần áo của đàn ông đã qua sử dụng. Anh đứng ngoài cửa, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói có chút căng thẳng ra, bổ sung thêm một : “Đồ mới đấy, tôi mặc lần nào đâu.”

Ôn Đường lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đón lấy bộ đồ rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đóng cửa lại, Ôn Đường mở bộ quần áo ra xem. Đó là một bộ đồ thể thao đơn giản gồm áo phông trắng ngắn tay và quần đùi vận động. Có vẻ như là đồ Úc Đình Mục mua để mặc lúc tập thể dục. Kiểu dáng đơn giản nhưng chất vải cùng thoải mái, đường kim mũi chỉ và logo thương hiệu nhìn là biết giá trị không hề nhỏ, vậy mà lại được Úc Đình Mục mang ra cho cô làm đồ ngủ.

Ôn Đường lắc lắc đầu gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài. Cô thấy Úc Đình Mục đang ngồi trên sofa, đôi chân vắt chéo, tư thế cùng nhã nhặn và cao sang, tay đang cầm một cuốn sách chăm chú đọc.

“Anh vẫn đi ngủ ạ?” Thấy anh vẫn về phòng mình, Ôn Đường thức hỏi một .

Nghe thấy tiếng hỏi, Úc Đình Mục cũng chẳng buồn ngẩng đầu: “Sợ em lại ngủ quên trong phòng tắm, đến lúc đó nằm trong đấy đêm cũng chẳng có ai vào vớt ra.”

Ôn Đường nghẹn lời, không biết là do bực mình hay xấu hổ, hoặc có lẽ là do men rượu vẫn còn, nói mà thường cô chỉ dám thầm chửi trong lúc này lại tuôn ra cửa miệng: “Úc tổng, thường anh nói chuyện kiểu này, thật sự là có bạn bè ?”

Cái miệng đẹp thế kia, giá mà đừng biết nói chuyện thì tốt biết mấy.

Úc Đình Mục lúc này mới ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào người Ôn Đường, anh khựng lại một nhịp, đồng tử hơi co rút.

Với chiều cao 1m88 của anh, bộ quần áo khoác trên người Ôn Đường trông quá đỗi rộng thùng thình. Nhìn cô diện đồ của mình ra từ phòng tắm, trong anh bỗng dâng lên một cảm giác tả bằng lời.

Đáy mắt Úc Đình Mục ẩn hiện ý cười, anh gấp cuốn sách lại đặt sang một bên, vẻ mặt hoàn toàn không bận đến lời “kết tội” của cô: “Tôi không cần quá nhiều bạn bè.”

Cảm giác như đấm một cú vào bông gòn, Ôn Đường dứt khoát không thèm chấp anh nữa. Cô lao thẳng lên giường, trùm kín mít từ đầu đến chân, giọng nói nghẹn ngào từ trong truyền ra: “Tùy anh đấy, tôi… tôi đi ngủ đây.”

Úc Đình Mục khẽ ừ một tiếng: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, nhớ gọi điện cho bạn một tiếng.”

Sau Úc Đình Mục rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, Ôn Đường mới dám thò đầu ra khỏi . Nhớ tới lời anh dặn, cô mò mẫm lấy điện thoại gọi cho Ngải Thiến báo an.

Tán gẫu vài rồi cúp máy, không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Ôn Đường nằm trên giường, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, kéo theo đó là một cơn mệt mỏi rã rời ập đến. gối vương vấn một mùi hương thanh khiết dễ chịu, đêm , Ôn Đường ngủ một giấc cực kỳ an ổn.

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp mơn trớn trên gò má, cảm giác chịu sau một trận say xỉn lặng lẽ kéo đến.

Ôn Đường đấu tranh mãi mới mở được mắt ra, nhìn vào điện thoại đã gần mười hai giờ trưa. Trong tích tắc, cô bừng tỉnh hoàn toàn.

Đã quá giờ làm việc bệnh viện rồi!

Cô nén cơn chóng mặt, vội vã xuống giường vệ sinh cá nhân. mở cửa phòng ra, cô đã thấy trên bàn ăn phòng khách bày sẵn mấy món mặn. Trong bếp, một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn, cô đứng sững tại chỗ.

Úc Đình Mục… mà cũng biết tự mình xuống bếp nấu ăn ?

Phía trong bếp.

Bàn tay thon sạch sẽ vặn tắt đèn của khu bếp mở, Úc Đình Mục đầu rửa tay rồi lau khô cẩn thận. Anh bưng món cuối cùng ra thì thấy Ôn Đường đang đứng đờ người nhìn mình trân trân.

“Đứng ngốc ra đấy làm gì, lại đây ăn cơm.”

Ôn Đường lúc này mới sực tỉnh, vội vàng xua tay: “Thôi không cần đâu, giờ tôi về thay đồ ngay, tôi đi làm muộn mất rồi.”

Nói đoạn, cô định lao ra cửa thì bị Úc Đình Mục gọi giật lại.

“Hôm nay là Chủ Nhật, chẳng em được nghỉ bù ?”

Ôn Đường khựng lại, chậm rãi quay đầu. Cô xuống nhìn kỹ ngày tháng trên điện thoại, quả hiển thị là Chủ Nhật. Hèn chi cô “đi muộn” lâu như vậy mà chẳng thấy một cuộc điện thoại nào gọi đến.

phào nhẹ nhõm, như để che giấu sự lúng túng của mình, cô khẽ cười gượng hai tiếng.

Khóe Úc Đình Mục hơi nhếch lên, anh bày biện món ăn ra bàn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy bây giờ đã có thể yên ngồi xuống ăn cơm ?”

Ôn Đường ngượng nghịu đầu ngồi xuống, nhìn mâm cơm trông khá bắt mắt. Trên bàn bày bốn đĩa sứ tinh tế, kèm theo một đĩa tôm xào trà Long Tỉnh thơm đẹp mắt, ánh đèn trần tỏa xuống một vùng sáng ấm áp lung linh.

Toàn là những món Ôn Đường thích.

Cô ngập ngừng hỏi: “Cái này… đều là anh làm ?”

Úc Đình Mục liếc cô một cái, như thể đang muốn nói “không thì còn ai vào đây nữa?”.

“Tôi chỉ là ít làm thôi, chứ không có nghĩa là không biết.” Úc Đình Mục gắp một miếng thức ăn vào bát cô: “Nếm thử đi.”

Ôn Đường đầu nếm một miếng, mắt bỗng sáng lên, hương vị ngon đến bất ngờ.

“Ngon thật đấy. Nhưng mà… chỉ có hai chúng ta ăn thôi ?”

Úc Đình Mục khẽ nhếch : “Ừ, bố mẹ tôi đi du lịch nước ngoài rồi, hôm nay tôi cũng cho người giúp việc nghỉ luôn.”

Ôn Đường gật đầu, chuyên đầu ăn uống. Ăn xong xuôi, Úc Đình Mục cho cô một chiếc hộp được đóng gói cùng tinh tế: “Mở ra xem đi, xem có người không.”

Ôn Đường mở hộp, bên trong là một chiếc váy bằng lụa satin trắng, ánh nắng chiếu vào trông như đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh như ngọc. Chẳng cần nhìn cũng biết món đồ này đắt đỏ đến mức nào, cũng không biết anh đã chuẩn bị từ bao giờ.

“Tôi không biết em thích kiểu dáng gì, thời gian lại gấp rút nên chỉ bảo người ta chọn bừa một bộ mang tới thôi.”

Dù anh nói vậy, nhưng nhìn cách đóng gói là biết anh đã bỏ tư vào đó.

“Chuyện này không…”

Lời từ chối còn kịp thốt ra, Úc Đình Mục như đã dự liệu trước mà lên tiếng: “Em mà không thì đây cũng chẳng có ai mặc được đâu.”

Ôn Đường im lặng một hồi, rồi nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

“Không cần lúc nào cũng nói cảm ơn với tôi đâu.” Giọng anh thản .

Ôn Đường ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng như ánh trăng của anh, trong bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp. Thế nhưng, tiếp theo của Úc Đình Mục lại là:

“Chỉ cần lần sau em uống say, đừng có gọi nhầm số rồi coi tôi là tài xế công nghệ là được.”

Anh ngồi trên sofa, dùng máy tính xử lý công việc, ánh sáng lạnh của màn hình hắt lên những đường nét góc cạnh trên gương mặt, khóe khẽ nhếch lên khiến vẻ lạnh lùng vơi đi vài phần.

Ôn Đường ôm trán, bất lực nói: “… Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Lần sau tôi sẽ không uống nhiều như thế nữa, cũng không gọi nhầm số đâu.” Ôn Đường áy náy: “Lần này làm phiền anh quá, lần sau gặp tôi mời anh ăn cơm nhé…”

Tầm mắt Úc Đình Mục cuối cùng cũng rời khỏi màn hình máy tính, anh nhìn cô, đôi mỏng khẽ mở: “Tôi không sợ phiền.”

Ôn Đường ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì cơ?”

Một tiếng khẽ vang lên, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút của Úc Đình Mục lại vang lên lần nữa:

“Nếu là em, thì không tính là phiền.”

Úc Đình Mục vốn ghét những chuyện nằm ngoài kế hoạch, càng ghét bất sự phiền phức nào, nhưng lần nào anh cũng vì Ôn Đường mà phá lệ. Ngay ra điều đó, anh cũng đã nhìn thấu trái tim mình.

Ôn Đường không nói gì, trong không gian tĩnh lặng, dường như cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập rộn ràng.

Thấy cô im lặng, Úc Đình Mục chuyển chủ đề, giả vờ như tình hỏi: “Nếu hôm qua cuộc điện thoại đó em không gọi nhầm cho tôi mà là bất ai khác, em cũng sẽ đi theo họ ?”

“Làm có thể chứ?” Ôn Đường phản bác theo bản năng, nhưng rồi lại sững sờ thấy ý cười đắc thắng trong đáy mắt anh.

“Vậy thì tốt.” Úc Đình Mục gấp máy tính lại, nhìn về phía Ôn Đường như sực nhớ ra điều gì đó: “Cái người đó, chồng cũ của em , còn quấy rầy em không?”

Ôn Đường ngẩn ra một lát rồi lắc đầu: “Dạo này thì không.”

Kể từ ngày hôm đó rời đi, Giang Kỳ An không còn tìm đến cô nữa.

Nếu không hôm nay Úc Đình Mục nhắc tới, có lẽ cô cũng chẳng nhớ đến anh ta làm gì.

Úc Đình Mục lại hỏi: “Vậy nếu sau này anh ta đột hối hận, quỳ xuống cầu xin em tha thứ, tìm đủ mọi cách để theo đuổi lại em thì ?”

“Em có bằng quay lại với anh ta không?”

Ôn Đường khẽ nhíu mày, thản đáp: “Làm vậy chỉ khiến em thấy chán ghét hơn thôi.”

Ôn Đường cô bao giờ là người dễ dàng quay đầu. Một thứ đã vỡ là vỡ, dù có hàn gắn thế nào cũng không bao giờ có thể vẹn nguyên như cũ.

Ánh mắt Úc Đình Mục hiện rõ ý cười: “Vậy nếu bây giờ có người khác muốn theo đuổi em, em có từ chối không?”

Nhìn đôi mắt đào hoa hẹp đang lấp lánh ý cười của anh, Ôn Đường có cảm giác anh giống như một con cáo già đang từng dẫn dụ con mồi vào bẫy. Cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Còn tùy, nếu là người em ghét thì đương sẽ từ chối.”

Úc Đình Mục ngước lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, yết hầu khẽ chuyển động rồi trầm giọng hỏi: “Vậy… em có ghét anh không?”

Giọng nói thanh lãnh lại thoáng chút căng thẳng ra, trái tim anh cũng đập nhanh đầy thấp thỏm.

Ôn Đường giả vờ như không hiểu: “Úc tổng, anh… có ý gì đây?”

Nhìn thấy nét cười tinh quái trong mắt cô gái trước mặt, Úc Đình Mục khẽ cười, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Đường kéo mạnh một cái, khiến cô ngã nhào vào mình.

Ôn Đường không kịp phản ứng, người đã ngồi gọn trên đùi anh. Cô lúng túng tay bám lấy vai Úc Đình Mục, hơi ấm nóng của người đàn ông phả sát bên tai.

“Đừng hỏi ý gì , em chỉ cần trả lời anh thôi.” Anh không vạch trần việc cô rõ ràng đã biết còn hỏi, mà lại thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Em có ghét anh không?”

Hết lần này đến lần khác hỏi “Em có ghét anh không”, nhưng giọng điệu du dương nghe như đang hỏi “Em có thích anh không”.

Vành tai Ôn Đường nóng bừng, cô cố gắng ổn lại nhịp tim đang đập loạn xạ: “… Không ghét.”

“Vậy , thế là đủ rồi.” Úc Đình Mục ngước mắt nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, Ôn Đường dường như đọc được tình yêu sâu đậm mà anh từng thốt ra trong đôi mắt .

“Ôn Đường, em có nguyện ý thử bên anh không?”

Tiếng nói của Úc Đình Mục vang vọng bên tai. Trong phút chốc, thế giới trong mắt cô dường như chỉ còn lại đôi mắt đầy mê hoặc của người đàn ông trước mặt.

“Vâng.”

Đôi mắt Úc Đình Mục khẽ rung động, bàn tay đang đặt eo cô dời lên gáy, khẽ ấn nhẹ. Anh hơi ngẩng đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe cô.

Nửa tháng sau, tại bệnh viện thành phố.

Ôn Đường trong bộ áo blouse trắng đang đi kiểm tra các phòng bệnh thì hành lang bỗng vang lên tiếng ồn ào. Vài y tá đang vội vã đẩy cáng thương một sản phụ từ xe cấp cứu vào thẳng phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ Ôn, sản phụ này bị xuất huyết đột ngột, tình hình rất tệ, cần phẫu thuật ngay lập tức!”

Ôn Đường nhanh chóng hỏi sơ qua tình trạng của sản phụ, đôi lông mày lập tức nhíu chặt: “Mau vào phòng mổ, chuẩn bị sinh mổ cấp cứu.”

vào đến phòng mổ, tình trạng của sản phụ đúng là cùng nguy kịch, thai nhi có nguy cơ ngạt bất lúc nào. Sản phụ mồ hôi đầm đìa, giọng run rẩy, hơi yếu ớt hỏi: “Bác sĩ… bác sĩ ơi, con tôi rồi?”

Ôn Đường khựng lại một nhịp nhưng vẫn nói thật : “Thai nhi đang bị thiếu oxy, có nguy cơ ngạt bất lúc nào.”

Cô vội vàng hỏi tiếp: “Tình trạng này cần người nhà ký tên, người nhà chị đâu rồi?”

Sản phụ mím chặt đôi trắng bệch, nén lại tiếng rên đau đớn, hốc mắt đỏ hoe: “Tôi đến một mình… tôi không có người nhà đi cùng…”

Dù không hiểu chuyện gì nhưng Ôn Đường có thể ra cô có nỗi khổ nói. Nhớ lại chính mình cũng từng trải qua những giây phút cô độc và bất lực như vậy, cô chỉ do dự một giây rồi nói: “Vậy chị tự ký tên đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương