Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Hai tháng sau, tôi cuối cũng không chịu nổi nữa.
Bà phải trong cái viện dưỡng lão tồi tàn kia, chịu đựng những nỗi khổ khó tưởng tượng nổi.
Ở đó không có hộ lý riêng, bữa ăn còn phải tranh giành. Người ở đây đầu óc không bình thường, ban la hét điên cuồng, ban đêm gào thét không ngủ.
bắt đầu nhớ tới những được tôi bón cơm tận miệng, được người lau người thay đồ mỗi .
Bà phát điên gọi điện tôi. Nhưng điện thoại của bà, tôi từng nghe lấy một cuộc.
Bà nghiến răng, thầm nhủ trong lòng: Tống Viện chắc chắn sẽ không bỏ rơi ở đây. Tống Viện nhất định sẽ quay đón .
Thế nhưng này qua khác, tôi vẫn biệt tăm không liên lạc, bà cuối cũng bắt đầu tuyệt vọng.
“Tôi phải ra khỏi đây! trai tôi là liệt sĩ! Tôi là thân nhân liệt sĩ! Các người thế là phạm pháp! Mau thả tôi ra!”
Nhưng đáp bà chỉ là những ánh mắt lạnh nhạt và cái lắc đầu khinh miệt. Có hộ lý còn coi bà là bệnh nhân ảo tưởng nghiêm trọng, trực tiếp kéo bà một đợt điện trị liệu.
Cơn đau khiến bà toàn thân run rẩy, nửa khuôn mặt tê dại.
Bà hoàn toàn sụp đổ.
Bà biết rất rõtôi đã quyết tâm muốn để bà chết ở đây.
Nhưng bà không thể chết. Bà còn trai và cháu nội gặp. Bà phải chờ Khải Cao tới đón .
“ trai tôi sẽ ! Nó sẽ đón tôi! Cứ chờ mà xem! đám chờ mà xem!”
Bà gào thét điên, lao ra sân, túm lấy cổ áo bác sĩ, rống lên mất trí:
“Thả tôi ra! Tôi phải gặp trai tôi! Nó còn , nó sắp !”
bà nói câu đó, trong mắt chỉ toàn điên dại và ác độc.
Các bác sĩ nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu thuận.
Bệnh tình đã nặng thêm .
Tối hôm đó, bà chuyển chính thức vào “phòng điều trị đặc biệt”. Từ đó về sau, mỗi bữa ăn của bà đều được thêm một viên thuốc an thần.
7
Sau khi bán căn nhà , tôi cầm được một khoản tiền lớn.
Tôi thuê một căn hộ ngay gần đơn vị cũ của Triệu Khải Cao.
Thỉnh thoảng gặp nghiệp cũ của anh, tôi chỉ nhẹ nhàng nói là vì quá nhớ Khải Cao nên muốn gần nơi anh từng việc.
chốc, tôi đã thân quen với những người trong đội cứu hỏa.
Ai cũng khen tôi là một người vợ tốt, dâu hiềnthủ tiết năm trời , còn tự chăm sóc liệt, tiền đưa bà dưỡng lão cũng tự chi trả.
Thân thiết hơn, có người còn đứng ra bênh vực:
“Nói cũng phải nói , của Khải Cao cũng quá đáng thật. Khải Cao mất , bà cũng nằm liệt, giữ chặt số tiền trợ cấp với bồi thường có ích gì? Tống Viện cực khổ chăm bà bao lâu mà được nào.”
“Cô à, dù cô có hiếu thảo đâu cũng phải nghĩ bản thân. lẽ định góa phụ đời sao?”
Tôi chỉ mỉm cười, khéo léo từ chối lời khuyên:
“Khải Cao dù đã ba năm, nhưng với tôi, anh vẫn còn vậy. Tôi thật buông xuống được.”
“ tôi cũng thế, có bà còn giả vờ gọi điện nói chuyện với Khải Cao. Ban đầu tôi còn tưởng bà lẫn, nhưng lâu dần tôi cũng quen. Thậm chí chính tôi cũng hay tự lẩm bẩm một , cứ anh vẫn đang ở cạnh vậy.”
anh em trong đội nhìn tôi đầy thương , lắc đầu:
“Sau này có chuyện gì cứ tìm bọn anh, có thể giúp được gì là bọn anh giúp.”
Tôi liên tục gật đầu ơn. Bởi vì tôi đang cần họcần từng người một, để từ từ rõ thật đằng sau cái chết trong vụ cháy của Triệu Khải Cao.
Một hôm, trong bữa tiệc anh em trong đội, rượu vào vòng, có người bùi ngùi nói:
“Năm đó chuyện của Khải Cao, thật quá bất ngờ…”
“Đúng vậy.”Một người khác thở dài“Tôi nhớ hồi trước có một anh em hy sinh khi nhiệm vụ, gia đình nhận được một khoản đền bù rất lớn. Khải Cao đó còn khái mãi, nói là: ‘Thế cũng được coi là an ủi. Mất mạng nhưng ít ra người nhà được đảm bảo phần nào cuộc sau này…’”
Trái tim tôi bóp nghẹt.
Một linh lành bắt đầu trỗi dậy trong lòng tôi.
“Hôm đó anh nói những lời đó, sắc mặt trông khó coi lắm.”
“Đúng vậy mà.”Có người gật đầu“Ai ngờ chỉ tháng sau, anh …”
Phía sau không ai nói tiếp, chỉ loạt thở dài tiếc nuối.
Nhưng đầu óc tôi đã nhanh chóng xoay chuyển.
Tiền đền bù đội hy sinh… những lời khái của Khải Cao…
Liệu tất những chuyện nàythật chỉ là trùng hợp?
Tôi trở về căn hộ thuê, lôi toàn bộ tài liệu đã thu thập suốt hai tháng qua ra, từng chút một sắp xếp .
Sau khi Triệu Khải Cao “hi sinh”, tôi đúng là có nhận được một khoản tiền trợ cấp và đền bù rất lớn.
Nhưng số tiền đó… sau đó đã biến đâu?
Ba năm qua mọi chi phí thuốc men, chăm sóc, sinh hoạt của bà đều là do một tôi gánh vác.
Bà nào cũng cảnh giác, không tôi động vào nào trong khoản tiền đó. khó khăn nhất, tôi bán luôn của hồi môn, bà cũng mảy may quan tâm.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Tiền đóvốn dĩ bao giờ nằm trong tay bà.
Người thật nắm giữ, chính là trai bàTriệu Khải Cao.
Và anh ta, từng biến mất khỏi thế gian.
Dựa theo vài tấm ảnh mờ một số manh mối lẻ tẻ, cuối tôi cũng lần được dấu vết của anh ta.