Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa định trả lời…thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Là Lộ Minh.
Tôi do dự một chút… nhưng vẫn bắt máy.
“Nghe phòng nhân sự nói em nghỉ việc rồi?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
“Chậc,” – Lộ Minh cười nhạt như thể chẳng có gì to tát – “Vì chuyện cái dây chuyền hả?
Chuyện đó đúng là Nguyễn Dao sai. Nhưng con gái ghen tuông chút cũng dễ hiểu mà.
Anh biết cái dây chuyền đó rất quan trọng với em, anh mua cái khác đền được không? Em muốn gì thì cứ nói.”
“Không cần đâu.” – Tôi thấp giọng.
“Thật ra… em vốn cũng chẳng thích nữa. Thôi, vậy đi.”
“Có cần thiết phải như thế không?”
“Ăn thử cái này.”
Trình Tự bất ngờ gắp một đũa thức ăn đặt vào bát tôi.
Lộ Minh im bặt.
“…Em đang ở với ai đấy? Sao nghe có giọng đàn ông? Em…”
Tôi ngắt lời anh ta:
“Chúc anh và Nguyễn Dao hạnh phúc.
Về sau… đừng liên lạc nữa.”
Nói xong, tôi cũng không để ý anh ta nói gì nữa, dứt khoát cúp máy.
Cuộc gọi tới liên tục.
Trình Tự hỏi bằng giọng như vô tình:
“Lúc nãy em lỡ nói xen vào à? Là bạn trai cũ của chị sao?”
“Không hẳn.”
“Anh ta cứ gọi hoài. Chị có muốn nghe không?”
Tôi lắc đầu, bấm nút chặn số.
Đã đến mức này rồi, cũng chẳng còn gì để dây dưa thêm nữa.
Tôi từng nghĩ, sau từng ấy năm dựa vào nhau, dù không phải người yêu, ít nhất tôi vẫn là người bạn mà anh ấy trân trọng.
Nhưng từ khoảnh khắc anh đưa sợi dây chuyền ấy cho Nguyễn Dao.
Chúng tôi… ngay cả tư cách làm bạn cũng không còn nữa.
7
Cuộc gọi tiếp theo từ Lộ Minh là một tuần sau.
Anh ta đổi số, giọng bên kia khàn khàn, yếu ớt:
“Thẩm Vi… anh bị bệnh rồi. Viêm phổi.”
Tôi nhíu mày:
“Anh đi viện chưa?”
Lộ Minh không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Em có thể về không? Anh khó chịu quá.”
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Tự đang đứng dưới nhà đợi tôi.
Chúng tôi hẹn nhau đi ăn lẩu Trùng Khánh ở quán mới khai trương.
Dù không có cậu ấy, tôi cũng sẽ không quay lại.
Lộ Minh giờ đã có bạn gái rồi.
Tôi quay lại là kiểu gì? Là người thứ ba bám dai bám dẳng chắc?
Tôi từng yêu anh.
Nhưng tôi… không hèn đến mức đó.
“Anh đến viện đi. Hoặc nhờ Nguyễn Dao chăm sóc anh.
Tôi… không tiện.”
Tôi định cúp máy thì anh ta đột nhiên ho sù sụ, giọng trong điện thoại trở nên méo mó, lạc đi:
“Thẩm Vi… đến cả em cũng bỏ anh sao?”
Tôi… thấy buồn cười.
Trong chuyện này, rõ ràng là anh buông tay trước.
Giờ lại muốn tôi làm gì?
Làm người tình trong bóng tối cho một kẻ có bạn gái rồi ư?
Tôi cúp máy.
Không muốn tranh cãi.
Tôi không còn giận nữa – chỉ là… thấy mệt.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao chàng trai tôi từng quen… lại trở thành người như bây giờ.
Từ lúc nào… anh đã mục ruỗng đến vậy?
Lộ Minh không gọi lại nữa.
Tôi thở phào, nghĩ anh đã thông suốt rồi.
Không ngờ, sau khi ăn lẩu xong cùng Trình Tự và trở về nhà.
Tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.
Chiếc áo khoác lông cừu đen của Lộ Minh đã ướt nhẹp vì tuyết, để lại từng mảng loang lổ.
Tóc mái và lông mi anh ta cũng ướt sũng.
Gương mặt đỏ bừng vì sốt.
Không biết đã đứng ở đó bao lâu.
“Lộ Minh?!”
Tôi bước nhanh tới, theo phản xạ nhíu mày:
“Sao anh lại đến đây? Anh…”
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, cơ thể lảo đảo, rồi đổ sụp về phía tôi, đầu gục lên vai tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra… người anh ta nóng như lửa.
Vậy mà vẫn bay tới đây giữa trời tuyết, còn sốt thế này… muốn chết à?!
Tôi rút điện thoại định gọi cấp cứu, nhưng lại bị anh ta gạt mạnh rơi xuống đất.
Lộ Minh lẩm bẩm:
“Không đi viện…”
Tôi đành phải kéo anh ta vào trong nhà, đè lên ghế sofa, lấy chăn dày đắp cho anh.
Trông anh ta thật sự rất mệt.
Không biết là ngủ hay ngất – chẳng bao lâu sau đã im lặng.
Giấc ngủ đó kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Anh ta cuối cùng cũng tỉnh.
Tôi đi tới, sờ trán kiểm tra – may mà thể trạng còn tốt, một đêm trôi qua đã hạ sốt.
Lộ Minh nhìn bàn tay tôi đang rút về, ánh mắt có phần trống rỗng, thất thần.
“Thấy tâm trạng chị không tốt, là do công việc gặp trục trặc, hay… tên bạn trai cũ kia lại tìm tới?”
Tôi im lặng một lúc.
Thật ra tôi không thích nhắc đến chuyện cũ với người khác.
Tôi vốn không thích để ai đó hiểu mình quá rõ.
Nhưng không hiểu sao, khi đối diện với Trình Tự, tôi lại đột nhiên rất muốn giãi bày.
Tôi kể cho cậu ấy nghe về gia đình mình, về tôi và Lộ Minh.
Uống xong một lon bia, cậu lại đưa thêm một lon nữa.
Đến cuối cùng, tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa, chỉ nhớ nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng.
Tôi không rõ… liệu mình còn yêu Lộ Minh, hay chỉ là không buông nổi mười năm ấy.
Mười năm mà.
Nuôi một con chó cũng sinh tình cảm.
Sao chúng tôi lại đi đến bước đường này chứ?
Trình Tự nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi, thở ra một hơi ấm.
“Là anh ta không tốt. Anh ta không biết mình thật sự muốn gì.”
Tôi ngấn lệ nhìn cậu ấy:
“Cậu tốt thật, chịu lắng nghe tôi kể lể.”
Trình Tự khẽ cười, đuôi mắt hơi xếch, đôi mắt nhạt màu dưới ánh trăng như đá quý mờ ảo giữa màn đêm.
“Nhưng tôi đâu phải người tốt gì.”
Cậu ấy nghiêng người, môi khẽ nhếch lên.
“Tôi có thể nghe chị kể về tổn thương từ gia đình, nghe chuyện tình đầy sóng gió kia…
Nhưng chị biết không—nghe xong rồi thì sẽ làm gì tiếp theo không?”
Men rượu khiến đầu óc tôi mơ hồ. Tôi mở to mắt nhìn cậu, ngơ ngác hỏi:
“Làm gì?”
Ngay giây tiếp theo, ánh trăng sáng vằng vặc đã bị che khuất.
Một nụ hôn rơi xuống môi tôi – mát lạnh, ướt nhẹ, mang theo vị malt đắng và hơi men nồng.
Gió biển đêm đông cuốn theo vị mặn, lành lạnh.
Đôi môi của người ấy lúc đầu còn lạnh, nhưng rồi lại dần nóng lên.
Mang theo sự quả quyết không thể từ chối, chặn đứng toàn bộ nức nở và rối loạn trong lòng tôi.
Tôi cứng người tại chỗ, đầu ngón tay vô thức siết chặt từng hạt cát lạnh dưới nền.
Âm thanh của thế giới dần tan biến.
Chỉ còn tiếng sóng biển rì rào không ngừng,
và nhịp tim tôi rối loạn như trống trận.
Ngay khi tôi gần như đắm chìm trong cảm giác hỗn loạn ấy, Trình Tự khẽ lùi lại một chút.
Trán cậu vẫn chạm trán tôi, hơi thở gấp gáp, làn khí nóng giao hòa giữa chúng tôi.
Trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng kỳ lạ – như bầu trời đêm phủ sương nơi đại dương – phản chiếu rõ ánh mắt hoảng hốt của tôi lúc này.
Tôi thở hổn hển một lát, là người lên tiếng trước:
“…Tôi chưa sẵn sàng.”
Tôi không phải đứa ngốc, tôi biết Trình Tự có tình cảm với mình.
Nhưng với tình trạng hiện tại, tôi không thể công bằng với cậu ấy được.
“Chị ơi…” – giọng cậu trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút đắc ý.
Ngón tay khẽ lướt qua môi tôi, lau đi một chút ẩm ướt.
“Chị ở bên em thấy khó chịu sao?”
“Không,” – Tôi lắc đầu, – “Ở bên em rất vui.”
Chúng tôi hợp nhau về sở thích, và Trình Tự tuy nhỏ tuổi hơn nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác.
Ở bên cậu, tôi thật sự cảm thấy dễ chịu.
“Vậy thì để em ở bên chị,” – cậu kề trán vào tôi, “Đừng ép bản thân. Đừng nghĩ về tương lai.
Chỉ cần giây phút này, chị ở bên em mà thấy hạnh phúc… là đủ rồi.”
Ánh mắt cậu dừng lại trên môi tôi:
“Được chứ?”
Tôi nhắm mắt lại.
Ký ức về đêm hôm đó chỉ còn gió biển buốt lạnh, sóng xô rì rào, và những nụ hôn dịu dàng.
9
Khi bạn tôi gọi điện nói rằng Lộ Minh và Nguyễn Dao vừa cãi nhau, tôi đang nằm trên giường cùng Trình Tự xem phim qua máy chiếu.
“Vừa rồi Lộ Minh với Nguyễn Dao choảng nhau một trận đấy, nghe nói tình hình căng lắm, chắc sắp chia tay rồi.”
“Chậc chậc, lúc trước thì ra vẻ như tìm được chân ái, ai ngờ còn chưa qua nổi ba tháng.”
Chưa đợi tôi kịp nói gì, con bé đã tự biên tự diễn:
“Có khi Nguyễn Dao cũng thấy linh cảm rồi, dạo này bả quản Lộ Minh sát sao luôn ấy. Mỗi lần Lộ Minh ra ngoài ăn với tụi mình là điện thoại bả gọi tới như khủng bố.
Lần này anh ta không nghe máy, bả lên cơn điên, xông thẳng tới đây! Hai người to tiếng ngay tại bàn, đập bàn lật ghế luôn! Trời ơi trời…”
Điện thoại đột nhiên bị một người khác giật lấy.
Là Nguyễn Dao.
“Thẩm Vi, mấy ngày nay mày có phải cố tình dụ dỗ Lộ Minh không hả?!