Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Chú út thấy vậy cố gắng lấy dũng khí ngẩng đầu lên, tỏ vẻ hung dữ thì run:

“Bây giờ là xã hội pháp trị, các người đ.á.n.h con tôi thử xem!”

trai nghe xong liền bật cười.

hai cười khẩy:

“Là nói đấy nhé.”

“Chúng tôi võ thuật, đ.á.n.h nhau nhiều rồi, rất hiểu luật.”

cách đ.á.n.h mà không để lại dấu vết bên ngoài, đi viện không kiểm tra ra, đau đến c.h.ế.t đi sống lại.”

vừa nói vừa dùng bàn tay to như quạt tóm lấy vai Yêu Tổ.

Yêu Tổ gào lên như heo chọc tiết, đau đến nhảy dựng lên.

Mẹ chồng thấy cháu trai chịu tội, lập tức mềm , vừa bò vừa quỳ cầu xin:

“Chúng tôi đi! Chúng tôi đi ngay! Buông cháu tôi ra!”

lạnh lùng bổ sung:

“Sau đừng có quay lại, bằng không, người có lúc phải đi đường vắng ban đêm.”

“Không chừng sẽ xảy ra chuyện bất trắc đấy.”

“Hơn nữa, em tôi có nhiều bạn bè, quen đủ kiểu người.”

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Ai động chúng tôi, thì có cách khiến tự chịu hậu quả.”

“Cút đi!”

Mẹ chồng không nói thêm lời nào.

Dắt theo chú út, em và Yêu Tổ đang khóc sướt mướt, lén lút chạy trốn.

Tôi vội vàng niềm nở mời ông “Kim Cang La Hán” nhà:

“Mau , mau ! Tôi đi chuẩn cơm đây!”

Tôi và chồng mở quán ăn bao nay, tay nghề không .

chốc lát xong mười lăm món nguội lẫn nóng, nấu hai nồi cơm điện, đi thêm chục bánh bao.

Quả nhiên, bốn người ăn khỏe không tưởng.

Con kiềm chế, ăn bát cơm là no rồi.

trai mỗi người ít nhất ăn bát cơm, gặm thêm bánh bao tráng miệng.

Mười lăm món quét sạch không miếng.

Tôi nhìn ăn ngấu nghiến mà trong thầm ngưỡng mộ.

Bảo sao người ta to khỏe thế, ăn giỏi thật!

Sau nhất định phải con trai tôi ăn nhiều , bồi bổ thân thể.

Ăn xong, nhà cùng dọn dẹp, con kéo tôi lại nói:

“Mẹ, con với Lưu Vũ Minh chắc sẽ đi hưởng tuần trăng mật ngày kia.”

“Bọn kia chắc không dùng cách mạnh nữa, con nghĩ vẫn đang nhắm căn nhà của bố mẹ.”

“Lúc nãy thằng chú út cứ liếc tới liếc lui, rõ ràng đang có âm mưu.”

Nó dừng lại một chút rồi tiếp:

“Nếu bọn gọi điện hoặc tới nói ngọt ngào, bố mẹ đừng hứa gì , đợi con về rồi .”

nữa, bố mẹ hết số tiền từng đưa nhà .”

“Dù là phụ xe, trả trước nhà, hay tiền vớ vẩn gì, đợi con về sẽ nhờ luật sư, không để mất một xu.”

Trước đây không có con chủ, chúng tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện đó.

Tiền thì xem như mất, mong đòi lại được mười vạn chú út mượn thì tốt rồi.

Bây giờ con nói muốn đòi lại hết tất tiền từng phụ giúp.

Chúng tôi gật đầu liên tục:

“Được, được! Hai đứa cứ yên tâm đi trăng mật, sổ sách tụi mẹ sẽ rõ ràng!”

Tôi và chồng là người ơn, có ơn tất báo.

mẹ chồng thì hết lần đến lần khác giẫm nát tấm chân thành của chúng tôi, khiến chúng tôi lạnh đến tận xương tủy.

Mẹ chồng luôn nói, bà nuôi chồng tôi lớn lên rất khổ.

Chúng tôi chưa bao giờ nói là không báo đáp.

coi chúng tôi như kẻ khờ để bóc lột thì quá đáng thật rồi.

Từ mười sáu tuổi, chồng tôi ra ngoài thuê, từ đó bắt đầu gửi tiền về nhà, gửi suốt mươi .

riêng tiền đưa mẹ chồng, chưa kể phần nhà chú út hút máu, thì đủ trả ơn nuôi dưỡng rồi.

qua, lúc mẹ chồng sung sướng thì dẫn theo nhà chú út đi cùng.

hễ bà ốm đau nhập viện hay gặp chuyện lặt vặt, người lo toan trước sau đều là vợ chồng tôi.

nhà chú út thì ngồi mát ăn bát vàng.

Lâu dần, chồng tôi chuẩn sẵn tâm lý cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa.

Chúng tôi là người tốt, không phải đồ ngu.

Thật sự là nhịn không nổi nữa rồi.

Tôi và chồng bắt đầu toán lại sổ sách.

khoản nhỏ trong giao thiệp thì không nói, món lớn.

Chú út từng mượn 150.000 với lý do “chạy chọt công việc”.

Tiền đặt cọc nhà 300.000 là do vợ chồng tôi ứng, lại không viết giấy nợ.

xe thiếu 50.000 , gọi chúng tôi đến bù đủ.

Bạn tôi có mối vàng trang sức rẻ, em nghe được nhờ tôi giúp, tốn hơn 30.000 tiền vàng, đến giờ vẫn chưa trả.

chuyện , lúc nào mẹ chồng đứng giữa xúi giục.

Khi thì ép chúng tôi bỏ tiền, khi chúng tôi muốn đòi lại thì lại can ngăn.

Nói nào là “ thế mất hòa khí trong nhà”, rồi khóc lóc dọa c.h.ế.t, cuối cùng chúng tôi ngậm bồ hòn.

Nếu không phải chồng tôi vẫn đối xử tốt và bù đắp tôi ở mặt khác, có lẽ tôi chẳng chịu nổi mà bỏ đi từ lâu.

qua, nỗi uất ức đè nặng đến mức chúng tôi thở không nổi.

Thậm chí từng nghĩ, chờ con trai lấy vợ xong, sẽ đóng quán ăn, chuyển đến nơi bọn không tìm được, sống yên thân.

Không ngờ con lại quá bản lĩnh, khiến chúng tôi cuối cùng ngẩng đầu nở mặt.

vậy, chúng tôi tuyệt đối không thể kéo chân nó.

rõ ràng từng khoản, nhà chú út nợ chúng tôi tổng cộng 750.000 .

Tùy chỉnh
Danh sách chương