Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Hôm sau, Chu Nham dẫn bố mẹ đến tận nhà tôi.
Họ gõ cửa rầm rầm, nhưng bên trong tuyệt không có ai phản hồi.
Tôi liếc nhìn camera giám sát: Chu Nham cùng bố mẹ đang đứng ngoài cửa. Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của mẹ anh ta – Thục Phân – tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
Chu Nham đành gọi điện cho tôi:
“Bảo bối à, đừng giận nữa, mau mở cửa đi, mình còn phải đi đăng ký kết , được không?”
“Đăng ký kết ?” Tôi chậm rãi nghe máy, giọng bình thản như không, “Chu Nham, anh quên cái gì rồi thì phải?”
“Yên Yên,” giọng anh ta đột chuyển sang lòng, “Bố mẹ anh còn phải xin nghỉ làm để qua đây. Mình cứ đi làm thủ tục đi, mấy khác từ từ bàn tiếp được không…”
“Bàn tiếp?” Tôi ngắt lời, “Muốn bàn thì được, vậy tiên nói rõ cái nhà đó đi.”
“Nhà làm sao?”
Giọng anh ta trở nên cảnh giác.
“ trên sổ đỏ đổi sang hai người chúng ta. Bên anh chịu chi phí nhà, còn bên tôi sẽ chịu một nửa tiền nhà.”
Tôi nói , rõ ràng, rành mạch.
“Làm được không?”
Điện thoại bên kia im lặng.
Vài giây sau, tôi nghe thấy anh ta hạ thấp giọng thì thầm bố mẹ.
Rồi lại cất giọng quen thuộc:
“Bảo bối à, hôm nay mình cứ đi làm giấy tờ đã, căn nhà để sau hẵng , được không? Em xem, hôm nay bố mẹ anh cũng đến rồi mà…”
Tôi đáp không chút do dự:
“Không đời nào. căn nhà chưa giải quyết xong, tôi sẽ không đi đăng ký kết .”
“Yên Yên!” Giọng Chu Nham cao lên, rồi lại hạ xuống như sợ bị người khác nghe thấy:
“Mẹ anh nói rồi, nhà là do bà mua, sau này dù gì cũng là người một nhà, không cần phải đổi … Em đừng làm khó anh nữa, được không?”
Tôi cười :
“Làm khó anh? Ai đang làm khó ai vậy? Tôi đã nói rõ ràng rồi. Nếu nhà người mua nhà mà không có liên quan gì đến tôi, thì đừng mong tôi bỏ tiền ra sang.
Còn nữa, căn nhà đó cách chỗ làm của tôi quá xa, tôi cũng sẽ không dọn đến .”
Chu Nham bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Vậy rốt cuộc là em còn muốn cưới hay không?!”
Tôi cười:
“Tôi hoàn toàn có không cưới. Vấn đề là — anh có dám cưới không?”
Đầu bên kia, giọng anh ta đầy bực bội:
“Em đừng làm loạn nữa được không! Có phải chỉ là một căn nhà thôi sao? Đáng để ầm ĩ vậy à?”
“Ồ? Chỉ là một căn nhà thôi sao?”
Tôi cười, đến thấu xương.
“Vậy anh nói đi, căn nhà chỉ là một cái nhà đó được toán nào?”
Chu Nham đột im bặt.
Tôi nói tiếp, một như đóng đinh:
“Bốn phòng ngủ — bố mẹ anh một phòng, chúng ta một phòng, một phòng làm phòng trẻ con, còn lại là phòng làm việc của anh, không?”
Tôi hít sâu một hơi, giọng đã bắt đầu run lên:
“ đó chúng ta đã thống nhất rõ ràng — hai nhà cùng góp tiền, mua căn hộ hai phòng mà cả hai đều thích.
Kết quả thì sao? Sau lưng tôi, người toàn quyền quyết định, mua một căn lớn, lại còn trả hết tiền, rồi chỉ ghi mỗi mẹ anh…
Anh nói xem, người đang đề phòng ai vậy?
Ồ không, không chỉ đề phòng — mà còn luôn đến tiền tiết kiệm và của hồi môn của tôi, không?
kia tôi sự không nhìn ra — nhà người giỏi toán đến !
Ghê tởm !”
4.
Đầu bên kia lên Chu Nham gào lên tức tối:
“Tô Yên! Em sao có nói bố mẹ anh như ? Mẹ anh làm vậy cũng là vì nghĩ cho chúng ta! Em có biết nhà Kim Mậu Phủ khó mua cỡ nào không? Nhà anh phải nhờ quan hệ mới được đó!”
Tôi cười :
“Vì nghĩ cho chúng ta? Vậy sao lại giấu em từ đầu đến cuối? Một câu bàn bạc cũng không có là sao?”
, đầu bên kia truyền đến giọng the thé của mẹ Chu Nham – đanh đá và chua ngoa không khác gì lời đồn:
“Con ơi, nói nó làm gì cho mất công! Nó có cưới hay không thì kệ nó! cái dạng như nó mà còn vớ được con trai mẹ, là thắp nhang lạy trời rồi đấy!”
Toàn thân tôi run lên vì tức giận.
“Dì à,” tôi gằn , “dì nói vậy, nghe cứ như tôi đang trèo cao ấy nhỉ?
Con trai dì lương tháng mười hai triệu, tôi tám triệu, thêm cả thưởng cuối năm – kẻ tám lạng, người nửa cân, ai hơn ai chưa chắc đâu.”
Chu Nham vội vàng xoa dịu:
“Yên Yên, mẹ anh không có ý đó mà…”
“Tôi không quan tâm bà ấy có ý gì!” Tôi thẳng thừng ngắt lời, giọng như băng.
“Chu Nham, tôi hỏi anh lần cuối – căn nhà, có làm theo những gì tôi nói không?”
Điện thoại im lặng mấy giây.
Rồi giọng ông Chu Kiến Quốc – bố Chu Nham – lên, trầm và dứt khoát:
“Tiểu Tô à, này không thương lượng được. Căn nhà đó là toàn bộ tiền dành dụm cả đời của vợ chồng tôi, không thêm được.”
Tôi hít sâu một hơi, ra như đinh đóng cột:
“Được thôi. Vậy thì khỏi cưới.”
“Không cưới thì không cưới!” Chu Nham gầm lên, cuối cùng cũng lộ rõ bản chất:
“ tưởng là ai hả? cái tuổi gần ba mươi của , thử xem còn ai thèm không!”
Tôi cười khẩy:
“Vậy thì khỏi cần anh phải lo. À mà quên, tiện đây báo anh một tin vui—”
Tôi mỉm cười nói chậm rãi, rõ ràng:
“Tôi – cũng – mua – nhà – rồi.”
Đầu bên kia im lặng hoàn toàn trong vài giây, rồi đột lên cãi nhau lộn xộn, ồn ào như chợ vỡ.
Giọng Chu Nham từ điện thoại lên, sốt ruột xen lẫn nịnh nọt:
“Yên Yên, em nói gì cơ? Mua nhà á? Em đùa không?”
Tôi khẽ cười, bình thản nói rõ :
“Ban đầu mình đã thỏa thuận rất rõ: không cần sính lễ, cũng không cần hồi môn, hai bên mỗi nhà góp sáu trăm nghìn, mua đứt căn hộ hai phòng nhỏ mà cả hai đã chọn.
Vậy mà sao?
Nhà anh đã làm ‘mồng một’, thì cũng đừng trách nhà tôi làm ‘mười lăm’.”
“Tôi nói cho anh biết: bố mẹ tôi đã đứng ra mua cho tôi một căn hộ rồi – một phòng ngủ, một phòng khách, hướng Nam, đầy đủ nội thất cao cấp, cách cơ quan tôi chỉ năm phút đi bộ, đến nhà bố mẹ tôi cũng chỉ mất nửa dạo bộ.
Và đặc biệt là – sổ đỏ chỉ đứng tôi. Một mình tôi.”
“Cái gì?!”
Cả ba người bên kia điện thoại đồng thanh kêu lên kinh hãi.
“Không nào!”
Thục Phân gần như hét lên:
“Nhà người làm gì có nhiều tiền đến vậy?”
Tôi cười khẽ:
“Nhà tôi đã có góp sáu trăm nghìn để mua chung bên anh, thì tất cũng có thêm một khoản để mua nhà cho con gái.”
Ngay sau đó là bà ta gào lên giận dữ:
“Nó mà dám tự mua nhà? còn tiền nhà, tiền mua đồ điện trong nhà ta thì sao? Nó coi nhà ta là gì? Sao nó dám làm vậy?!”
Tôi nghe Thục Phân rít lên đầy giận dữ đầu bên kia, không nhịn được mà phá lên cười:
“Dì ơi, dì nói nghe cứ như tôi nợ nhà dì tiền nhà vậy.”
lúc đó, giọng ông Chu Kiến Quốc chen vào, trầm trầm và nặng nề:
“Tiểu Tô à, làm vậy là không phải. Nếu đã xác định cưới nhau, thì hai bên phải đồng lòng mới .
Nhà tự ý mua nhà riêng, chẳng phải cố tình muốn phá đám cuộc nhân này sao?”
“Chú à,” tôi chậm rãi đáp, giọng như băng, “câu này chú nên nói con trai mình mới .
Là ai đã tự ý hủy bỏ căn hộ mà chúng tôi cùng chọn?
Là ai giấu tôi, âm thầm dùng vợ chú để đứng sổ đỏ căn nhà lớn đó?
Giờ quay lại đổ thừa cho tôi là người phá đám sự – có phải hơi lật mặt quá nhanh không?”
Đầu bên kia lên giọng Chu Nham, đầy sốt sắng:
“Yên Yên, đừng làm ầm lên nữa được không?
Hay là này đi – em về nhà anh , còn căn nhà của em đem cho thuê, tiền đó coi như hỗ trợ chi tiêu cho cả nhà…”
“Chu Nham!” Tôi quát lên, giọng đầy giận dữ, “Cái đầu óc toán của anh là không ai bằng!
Bảo tôi dọn đến trong nhà bố mẹ anh, còn nhà tôi thì đem cho thuê tiền nuôi cả nhà anh?
Anh sao không đi cướp ngân hàng luôn cho nhanh!”
, Thục Phân the thé lên như đinh đóng vào tai:
“Con ơi! Cái loại phụ nữ như nó không ! Còn chưa cưới mà đã hỗn này, sau này chẳng phải nó sẽ trèo lên đầu con mà… ị đấy à?”
Tôi cười nhạt, giọng khinh miệt:
“Dì nói nghe hay đấy. Cứ như là tôi phải quỳ lạy để được bước chân vào cái nhà này vậy.”
Ngay sau đó là gầm đầy tức tối của Chu Kiến Quốc:
“Tô Yên! đừng quá đáng! Vì căn nhà đó, chúng tôi đã bán cả nhà quê!
Giờ đến tiền nhà cũng không xoay nổi, bảo chúng tôi phải làm sao?”
Tôi nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
“Ồ, thì ra là vậy. Vậy ra người định tiền hồi môn của tôi để nhà à?”
Đầu bên kia đột im bặt vài giây.
Tôi nghiến răng, giọng như băng:
“Thì ra đây mới là kế hoạch của người, không?
Dụ tôi ký vào tờ giấy kết , rồi quay ra bắt tôi bỏ tiền ra căn nhà đứng mẹ anh?
Chu Nham, gia đình anh… giỏi đấy!”
Thục Phân đột gào lên trong cơn hoảng loạn gần như phát điên:
“Con nhỏ vô lương tâm! Nhà chúng tôi vì cưới xin cho hai đứa mà vét đến cả tiền chôn cất rồi!
Giờ mày lại nói mấy lời độc ác này, còn có phải là người không hả?!”
Tôi giọng đáp:
“Dì ơi, dì nói vậy nghe buồn cười đấy.
Là bên nhà dì nuốt lời , giờ quay lại làm như tôi có lỗi.
Cái đâu ra vậy? Tôi không theo nổi cái logic nhà dì đâu.”
Giọng Chu Nham nghẹn ngào:
“Yên Yên, em không thông cảm cho nhà anh một chút sao?
Bố mẹ anh vì sự này sự đã bán sạch những gì có bán rồi…”
“Thông cảm?” Tôi cười khinh:
“Chu Nham, lúc người toán tôi li tí, sao không nghĩ đến thông cảm cho tôi?
Giờ lộ rồi, bắt đầu đóng vai đáng thương à?”
đầu bên kia, Thục Phân khóc lóc, đấm ngực dậm chân lên rõ mồn một:
“Ông trời ơi! Nhà họ Chu chúng tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà gặp phải đứa con dâu như này?!
Vất vả lắm mới mua được căn nhà, ai ngờ lại vớ phải thứ như nó…”
“Mẹ! Mẹ đừng như vậy mà…” Chu Nham cuống cuồng dỗ dành.
Tôi nghe cả màn “diễn xuất” bên đó, chỉ thấy nực cười vô cùng.
“Được rồi, dẹp đi. Cái màn bi kịch gia đình này, giữ lại mà tự xem đi.”
Tôi nhạt nói, giọng đầy châm chọc:
“Cả cái đống toán lắt léo đó của nhà người, tốt nhất đừng để thiên hạ biết hết.”
Chu Nham lập tức cảnh giác:
“Ý em là gì?”
“Không có gì to tát,” tôi thong thả đáp, “chỉ là… lúc nãy tay lỡ chạm vào nút ghi âm.
Mấy lời hay ho mà nhà anh vừa nói, tôi đều thu lại hết rồi.
Có cần tôi đăng lên mạng xã hội, để mọi người cùng góp ý cho cuộc nhân ‘thiên biến vạn hóa’ này không?”
“Tô Yên! dám!” Chu Kiến Quốc gầm lên như sấm nổ.
“Tôi không dám á?” Tôi nhướng mày hỏi lại, giọng đầy khinh miệt.
“Là nhà anh chơi không có tình , thì cũng đừng trách tôi không giữ nghĩa sau.”
Ngay sau đó, đầu bên kia truyền đến một trận hỗn loạn —
Rồi giọng Chu Nham tức tối đến phát điên lên:
“Tô Yên! Em… em xóa ngay đoạn ghi âm đó cho anh!
Tôi cảnh cáo em, nếu dám tung ra ngoài, tôi… tôi không để yên đâu!”
“Ồ, gấp vậy rồi à?” Tôi cười lùng.
“Chu Nham, nghe cho rõ đây: từ giờ trở đi, sông ai nấy lội, đường ai nấy đi.
Nhà anh muốn nhà thì cứ việc, tìm ai thì tìm.
Còn kết anh?”
Tôi nhếch môi, nhổ toẹt một câu đầy khinh bỉ:
“Phì! Cưới cái con khỉ ấy!”
Nói dứt câu, tôi dứt khoát cúp máy.
Sau đó, không chần chừ, tôi đưa số anh ta vào danh sách chặn.