Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Đỗ Tử Diệu quay người bỏ chạy, bố cậu ta thì như kiệt sức, ngồi bệt xuống giường không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, ông nắm lấy tôi, nghẹn ngào:
“Ân nhân, cô đi, mau nó đi, để nó hiểu được mình đã làm ra những chuyện ngu xuẩn cỡ !”
Tôi gật . tôi cứ nghĩ sự thay đổi của Đỗ Tử Diệu chỉ nhắm vào riêng tôi, không ngờ đến cả cha ruột mà nó cũng hận.
Từ bệnh viện trở về, Trương Mẫn lập nộp toàn bằng chứng đã thu thập được cho luật sư. Sau khi xem xong, luật sư nói khả năng thắng rất cao.
Vì mọi chuyện rõ ràng chỉ là bịa đặt một Đỗ Tử Diệu dựng lên.
Khi thư cảnh cáo được gửi tới , Đỗ Tử Diệu còn đang đi chơi với Hinh Hinh bên ngoài, thư giảng viên chủ nhiệm nhận.
Vừa nhìn thấy là thư từ văn phòng luật, giảng viên lập Đỗ Tử Diệu về .
Cậu ta vừa thấy thư luật sư, lập hoảng loạn, dùng điện thoại của giảng viên cho tôi xin tha, nhưng nhiên không liên lạc được.
“Vậy là thư này là thật? Mấy lời cậu nói trên livestream đều là bịa đặt sao?” — giảng viên nghiêm mặt .
“Tôi… tôi chỉ nói cho vui thôi, tôi tưởng không sao…” — giọng Đỗ Tử Diệu càng nói càng nhỏ.
Chát! Một tát giáng thẳng vào cậu ta.
“Cậu còn là sinh viên của đấy! Môn pháp luật tự chọn cậu đi ngủ hết tiết à?”
Thực ra Đỗ Tử Diệu bỏ học suốt, làm gì biết mình còn có môn pháp luật!
“Tôi sẽ báo cáo toàn sự việc cho nhà . Tự lo cho thân cậu đi.” — giảng viên nói thẳng.
“Không! Thầy phải giúp em! Em biết sai rồi… thật sự biết rồi…”
14
Không thể liên lạc với tôi, Đỗ Tử Diệu liền lên livestream để tìm kiếm cơ .
Trên sóng trực tiếp, cậu ta khai thừa nhận cả — những gì đã làm, những lời từng nói về tôi đều là bịa đặt.
Cậu ta nói tôi đã tài trợ cho mình từ ba lên đến đại học, cả tiền lì xì mỗi dịp lễ Tết cũng không thiếu — là cậu ta quá tham lam, không biết .
Đỗ Tử Diệu còn khai cả sao kê chuyển khoản của tôi, tin nhắn gốc giữa hai bên, toàn các đoạn thoại từng bị cắt ghép đều được khôi phục đầy .
Sự thật cuối cũng sáng tỏ: cả chỉ vì cậu ta muốn có một cuộc sống quá tốt đẹp, trong khi bản thân chỉ là một sinh viên nghèo đang nhận tiền hỗ trợ.
Những người từng chửi rủa tôi đây lập quay sang mắng Đỗ Tử Diệu là kẻ vô ơn, là đồ sói mắt trắng.
Có người đã tìm ra thông tin cá nhân của cậu ta và phản ánh thẳng với hiệu trưởng nhà .
Không còn cách , vì uy tín của , Đỗ Tử Diệu bị đuổi học.
Không còn thẻ sinh viên, chỉ với tấm bằng tốt nghiệp phổ thông, Đỗ Tử Diệu thể xin được việc ở . Tìm tôi thì không được, lúc này bạn gái Hinh Hinh lại tiếp tục “hiến kế”:
“Dù không tìm thấy chị ấy, nhưng em thấy chị ấy quan tâm đến bố anh đấy.”
“Hay là… anh về nhà nhờ bác chị ấy đến đi? kia chị ấy cũng nói rồi, chỉ cần anh xin lỗi khai thì chị ấy sẽ không nữa mà.”
“Anh đã xin lỗi rồi, dân mạng cũng đang quay ra mắng anh, chị ấy còn muốn gì nữa?”
Đỗ Tử Diệu nghe xong, thấy có lý, lập Hinh Hinh về quê.
Dù chân bị bó bột, bố cậu ta có thể tập tễnh bước đi.
Vừa nghe nói hai đứa về là để ông tôi tới, ông lập từ chối:
“Chuyện là con gây ra. Ân nhân đã cho con nhiêu cơ mà con không biết trân trọng. sợ sao? Muộn rồi!”
“Bố, con xin bố… Con biết sai rồi, thật sự biết sai rồi… Chỉ cần gặp được chị ấy, con sẽ xin lỗi đàng hoàng. Con cầu xin chị ấy tha thứ…”
“Chị ấy tốt như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho con. Bố giúp con một lần thôi, con xin bố…”
Dù sao cũng là con ruột mình sinh ra, thấy cậu ta nói như vậy, bố Đỗ Tử Diệu lại mềm lòng…
15
Nhận được điện thoại của bố Đỗ Tử Diệu, tôi hề nghi ngờ, liền Trương Mẫn đến nhà ông.
Kết quả, vừa bước vào cửa, sau gáy tôi bị đập một cú, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Khi tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình bị trói chặt vào một chiếc ghế, xung quanh toàn là cây cối.
Đỗ Tử Diệu cầm gậy gỗ trong , trừng mắt nhìn tôi như hận thấu xương.
“Cô tỉnh rồi à? Lệ Thục, tôi cô một tiếng chị là nể mặt cô lắm rồi, mà cô còn định tôi thật đấy hả?”
“Không phải cô đã nói, chỉ cần tôi xin lỗi khai là sẽ không sao? Tôi đã xin lỗi toàn mạng rồi, mấy người chửi cô cũng quay ra mắng tôi rồi, vậy mà cô không rút đơn?”
“ thì hay rồi, tôi bị đuổi học, mất luôn thân phận sinh viên đại học. tôi chỉ là một thằng tốt nghiệp phổ thông, sau này còn làm được gì nữa?”
“Đời tôi đã tiêu rồi, thì cô cũng đừng hòng sống yên!”
Đỗ Tử Diệu lao đến, tát tôi một đau điếng.
“Con khốn! Dựa vào mà cô sinh ra đã giàu có? Dựa vào mà cô được quyền bố thí cho người ? Dựa vào mà cô được đeo vàng mặc đẹp, còn tôi thì không?”
Lúc đó, tôi chợt hiểu ra vì sao từ sau khi lên đại học, Đỗ Tử Diêu lại thay đổi đến vậy — vì cậu ta đã sinh lòng oán hận với người giàu.
Hồi ba, ai cũng mặc đồng phục giống nhau, ăn cơm căng tin như nhau, cuộc sống không có nhiều chênh lệch. Khoản tiền sinh hoạt tôi gửi cho cậu ta mỗi tháng cũng để sống thoải mái.
Nhưng vào đại học, biệt giai bắt hiện rõ, nhất là ở những danh tiếng — nơi quy tụ không ít con nhà giàu.
Họ lái xe sang, ở biệt thự, ăn uống ở khách sạn cao , bạn gái thay người liên tục.
Một bữa ăn của họ có thể tiêu hết cả tháng sinh hoạt phí của Đỗ Tử Diêu, thậm chí còn hơn. Điều đó khiến cậu ta ghen tỵ đến cực điểm.
Tại sao người ta sinh ra đã có cả, còn cậu ta đến cả mẹ cũng mất?
Cũng là con người, dựa vào người ta lại hơn hẳn?
Thế là Đỗ Tử Diệu bắt học theo lối sống của đám người giàu — yêu đương, đi khách sạn, ăn ngon, uống sành.
Cậu ta quên mất người cha đang è lưng trả nợ ở quê, chỉ còn biết đến hưởng thụ.
16
Tôi bật cười.
“Đỗ Tử Diệu, khi cậu người ‘dựa vào ’, sao không tự lại mình: cậu dựa vào để đòi những thứ đó?”
“Tôi cũng sinh ra đã có cả. Mười tuổi bố mẹ ly hôn, cả hai đều không muốn nuôi tôi. Họ nhanh chóng lập gia đình , còn tôi trở thành đứa thừa thãi.”
“Tôi được xã nuôi lớn. Mười sáu tuổi, tôi bắt đi làm thêm.”
“Tôi từng làm phục vụ, phát tờ rơi, làm nhân dây chuyền trong xưởng. Tôi không tiêu hoang một đồng , tích cóp từng chút.”
“Dần dần có ít vốn, tôi ra chợ bán hàng. Khó khăn nhất là khi bị quản lý thị đuổi, tôi chạy đến rớt cả giày, nhưng quay lại tìm — vì tôi tiếc từng đồng.”
“ cả những gì tôi có hôm nay, đều là tự mình nỗ lực có được. Vậy tại sao cậu lại nghĩ cậu làm gì mà xứng đáng có cả?”
Đỗ Tử Diệu phát điên, lao đến túm lấy cổ áo tôi:
“Không thể ! Tuyệt đối không thể ! Những thứ cô có sao có thể tự mình làm ra?”
“Nhà mấy trăm vạn mà cô nói mua là mua, cô nhiêu tuổi? Sao có tiền mua nhà đắt thế? Nhất định là cô nói dối!”
“Nếu không phải cha mẹ cô mở đường thì chắc chắn là cô được nuôi! Đúng rồi, chắc chắn là thế!”
Cậu ta đã rơi vào vòng luẩn quẩn — chỉ biết vì sao người có, mà thèm tự mình có xứng đáng không.
Từ bé đã được nuông chiều vì là con trai, chị em phải nhường nhịn.
Lớn lên, mẹ bệnh nặng, cha chưa từng bắt cậu ta nghỉ học.
Gia đình nợ nần, không tiền học, tôi lại đứng ra giúp, chu sinh hoạt phí không thiếu một xu.
Cha cậu ta lo cậu ta biết chuyện sẽ ảnh hưởng việc học nên ngã đau cũng không dám nói.
Tôi còn sợ mình chu chưa , đích thân khảo sát để đảm bảo cậu ta có thể thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè như sinh viên .
Nói trắng ra, dù nghèo, cậu ta chưa từng thực sự khổ. Luôn có người che chắn, nâng đỡ.
Vậy mà cậu ta chưa thấy ?
17
“Đỗ Tử Diệu!”
Từ xa chợt vang lên một giọng nói quen thuộc. Bố Đỗ Tử Diệu lê chân đang chảy máu, tập tễnh bước về phía chúng tôi.
“Bố?!”
Đỗ Tử Diệu nhìn thấy vết thương của ông, cả người bắt run rẩy dữ dội.
“Dừng đi, con đã phạm pháp rồi đấy!”
“Ân nhân của con đã cho con quá nhiều rồi, làm người thì phải biết .”
Đỗ Tử Diêu loạng choạng quỳ sụp xuống đất, bật khóc nức nở.
“Con không cam lòng… Con không cam lòng… Tại sao con không được sinh ra trong gia đình giàu có? Tại sao lại phải lớn lên trong một nhà như vậy?!”
Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang lên. Cô bạn thân của tôi dẫn theo cảnh sát lao lên núi, thấy tôi bị trói trên ghế, cô lập chạy tới cởi dây.
Sau này tôi biết, bọn họ thật ra không có ý định làm hại tôi thật, chỉ định dọa để ép tôi rút đơn , may ra còn moi được một khoản tiền.
Còn là “Bạn gái Hinh Hinh”, căn bản phải sinh viên gì hết, chỉ là một cô nàng trôi nổi, thấy Đỗ Tử Diệu dễ dụ, nghe lời, nên bám lấy cậu ta.
Đỗ Tử Diệu bị tuyên án 1 năm rưỡi tù giam. Tại phiên tòa, cậu ta thừa nhận toàn hành vi, nói rằng đã biết lỗi, chỉ mong tòa cho một cơ sửa sai.
Lục Hinh Hinh cũng bị tuyên án 1 năm. Lúc bị áp giải đi, cô ta liếc Đỗ Tử Diệu một , mắng khẽ:
“Vô dụng.”
Sau phiên tòa, bố Đỗ Tử Diệu chống nạng đuổi theo tôi, run rẩy rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tôi.
“Ân nhân, nhà tôi chỉ còn chừng này… năm qua cô đã bỏ ra không biết nhiêu tiền giúp con trai tôi, mà cuối lại thành ra thế này… Tôi thực sự, không biết phải cảm ơn cô thế …”
“Nó từ nhỏ đã bị mẹ nuông chiều, tôi thì bận kiếm tiền trả nợ, mấy khi quản nó. Cũng vì vậy mà để nó trượt dài như hôm nay.”
“Tôi… thực sự có lỗi với cô…”
Ông ấy mắt đỏ hoe, kiên quyết nhét thẻ vào tôi.
“Không cần , bác giữ lấy mà trả nợ. Nếu còn dư, thì mua sắm chút đồ đạc cho đỡ cực.”
“Tôi chưa hối hận vì đã giúp đỡ nó. Chỉ là… tôi không ngờ, nó lại mù quáng đến vậy. Nếu ngày xưa tôi chịu trò chuyện với nó nhiều hơn, có lẽ, nó đã không thành ra thế này.”
Tôi từ chối nhận chiếc thẻ. Ông gần như muốn quỳ xuống.
“Thôi mà, về nhà thôi. Ngày mai rồi cũng sẽ . Mưa gió rồi cũng sẽ qua.”
Tôi đỡ ông đứng dậy. Ông nhìn về phía , không nói thêm gì nữa.
Sau khi về nhà, ông đăng nhập vào tài khoản livestream đây của Đỗ Tử Diệu, quay một video đính chính, cúi xin lỗi tôi và toàn cộng đồng mạng:
“Là tôi không dạy nổi con mình, làm phiền đến mọi người rồi.”
với lời xin lỗi đó của Đỗ Tử Diệu, toàn sự thật đã được làm rõ. Mọi người đều biết tôi chỉ đơn thuần là người từng tài trợ một học sinh nghèo, cuối lại bị chính cậu ta hại.
Danh tiếng của tôi được gột rửa. Ban lãnh đạo ty không còn lý để thay tôi. Xã này cần những người như tôi — mà tôi, lại mang đến giá trị tích cực cho hình ảnh doanh nghiệp. Không ai có thể từ chối lợi ích lớn như vậy.
Tôi lấy lại quyền lực trong , thay hết những người lãnh đạo từng “gió chiều xoay chiều ấy”, tuyển chọn những người thực sự có năng lực, dám chịu trách nhiệm và giữ được lý trí trong mọi tình huống.
Đứng cửa kính sát đất trong văn phòng, tôi nhìn mặt trời đang dần lên cao.
“Ừ, mưa gió rồi cũng sẽ qua thôi.”
[ TOÀN VĂN HOÀN ]