Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Sau những lời đó, tôi bắt đầu nhận ra quyền lực trong tay mình đang bị bào mòn từng chút.
Còn Cố Dao thì như diều gặp gió.
Từ phòng làm việc ở tầng 3, cô ta chuyển lên tầng 10, rồi cuối cùng chỉ còn cách phòng tôi đúng một tầng.
Chỉ mất đúng nửa năm.
Ngay cả biệt thự nhà cũ, cô ta cũng đã có phòng riêng.
Mẹ tôi tức đến mức suýt ngất, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng với tôi.
Bà bắt đầu bay ra nước ngoài suốt ngày, thậm chí trước Tết cũng không có dấu hiệu về nước.
Còn chuyện ly hôn giữa tôi và Cố Xuyên thì bất ngờ bị đình trệ.
Luật sư bên phía nhà họ Cố tìm ra đủ loại sơ hở trong bản thỏa thuận ly hôn.
Cố Xuyên thì gào lên nói tôi tham tiền của anh ta.
Luật sư của tôi chỉ biết cười khổ, rồi nhắc nhở:
“Cô Cố, tôi nghĩ cô vẫn nên nói chuyện lại với tổng giám đốc Cố trước.”
“Dù tôi có chuẩn bị kỹ đến đâu, chỉ sợ anh ta sẽ vin vào cả lỗi chính tả hay dấu câu để gây khó dễ.”
Bản đồ kinh doanh của hai nhà Cố và Cố vẫn chưa tách bạch hoàn toàn, nên chuyện này không thể ồn ào ra ngoài.
Đó là yêu cầu duy nhất của bà nội tôi khi tôi quyết định ly hôn.
Vì thế, luật sư khuyên tôi nên giải quyết riêng.
Ai ngờ Cố Xuyên lại bắt đầu trở thành một “thánh soi” chính hiệu.
Anh ta phản bác từng điểm một.
Đã không chịu hợp tác như vậy thì tôi cũng mặc kệ, cứ kéo dài thôi.
Dù sao thì phụ nữ bên ngoài của anh ta nhiều như vậy, người chịu thiệt chắc chắn không phải tôi.
Sẽ luôn có một hai người trong số đó nóng lòng, ép anh ta phải nhanh chóng buông tay.
Chuyện này rất nhanh tôi cũng gác lại, mãi đến khi quản gia vào báo rằng Cố Xuyên đến chúc Tết, tôi mới sực nhớ — đã nửa năm rồi chúng tôi chưa từng gặp riêng.
Bà nội không đồng ý tiếp, chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi.
Cố Dao thì chăm chú dán mắt vào màn hình tivi, liên tục bấm điều khiển một cách bừa bãi.
Không còn cách nào khác, tôi đành đứng dậy đi ra ngoài đuổi anh ta về.
Ai ngờ vừa bước ra sân đã thấy anh ta đang dựa vào xe, còn thư ký ngồi ở ghế lái thì lúng túng vẫy tay cười gượng với tôi.
Tôi thở dài, định bước đến nói anh ta rời đi.
Kết quả vừa đến gần, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Ngày mai là giao thừa rồi, anh ta vẫn có thể uống đến mức này sao?
Tôi cau mày, thì nghe anh ta dụi mắt đỏ hoe, lúng túng mở miệng:
“Cố Du Du, anh đến làm chó cho em đây.”
12
Tôi cau mày chặt hơn, giọng cũng mất kiên nhẫn.
“Cố Xuyên, anh đừng đùa nữa.”
Dù lời anh nói là thật hay giả, tôi cũng không còn nhiều thời gian, càng không còn sức để bị anh đem ra tiêu xài nữa.
Lần này, Cố Xuyên rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ đáp lại tôi:
“Anh không đùa.”
Giọng anh khàn đến mức như bị lửa thiêu, gần như không thể nhận ra.
“Cố Du Du, rõ ràng là em nói thích anh trước.”
“Em dựa vào đâu mà nói bỏ là bỏ?
Mỗi lần anh ngoại tình em đều nhẫn nhịn, sao lần này lại không thể?
Bây giờ em không nể tình mà vứt bỏ anh như vậy, em cảm thấy rất hả hê đúng không?”
Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng anh ta lại hít mũi, trông cứ như một đứa trẻ đang làm nũng.
“Là em chọc anh trước.
“Cố Du Du, rõ ràng là em nói thích anh trước mà.”
Với lời buộc tội này, tôi chẳng có cách nào phản bác.
Hôm nhập học đại học, tôi nhìn thấy anh đang chơi bóng rổ cùng bạn cùng phòng.
Ánh hoàng hôn phủ lên người anh, mỗi cú bật nhảy đều như bùng nổ sức sống tuổi trẻ.
Tôi chưa từng thấy ai sống động, rực rỡ đến như vậy.
Tôi ghen tị với cuộc sống ấy.
Sau đó, tôi cố tình tiếp cận, và anh đã nhận ra tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Anh biết em, em là con gái nhà họ Cố, Cố Du Du.”
Lúc đó ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, tạo thành những bóng sáng mờ ảo.
Tôi nhìn thấy ánh mắt anh sáng như sao, khiến tôi mãi không thể nào quên.
Tôi chưa bao giờ mong ánh sáng sẽ chiếu vào mình.
Một người như tôi, chỉ nên trốn trong phòng đàn, vùi mình vào thế giới của những nốt nhạc.
Thế mà anh lại không buông tha.