Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn trai tôi là “trai bao” top đầu ở hộp .
Nghe nói anh ta ngoại tình, tôi lén kiểm tra điện thoại.
Kết quả… số tiền quý bà chuyển cho anh ta, anh không giữ một xu, chuyển hết cho tôi.
Tôi khóc ngất, trên đời sao lại có tình nhẫn nhục chịu đựng đến mức chứ!
1
Bạn trai tôi trở thành “top đầu” ở hộp .
Anh nhảy nhót uốn éo trên sân khấu, xé áo sơ mi, để nước chảy ròng ròng trên cơ bụng, khiến đám phụ nữ phía dưới la hét không ngừng.
Trong khi đó, tôi ở ký túc xá ngày cày văn, liền hai trắng, cuối cùng còn bị giáo sư mắng cho te tua.
Anh là “hồ ly tinh” nơi vũ .
Còn tôi là cô gái hiền chính hiệu.
, chính cô gái hiền , giữa lúc viết văn, lại chạy ngoài vào ba giờ hôm qua để mở phòng với “hồ ly tinh” , đánh một trận đến bảy giờ rồi quay về tiếp tục viết văn.
Tôi là kiểu người khi áp lực không biết xả ở . Hút thấy hôi, uống rượu lại dị ứng, nên chỉ còn lại một cách duy nhất để giải tỏa.
qua, sau lần thứ tư, tôi thỏa mãn nằm cuộn trong lòng Lý Cẩn Thâm, ngón tay khẽ vuốt mấy vết móng tay trên cơ bụng anh.
Thời gian âu yếm bị tôi rút gọn còn năm phút, nói chuyện nghiêm túc chẳng được mấy , còn mấy tán tỉnh nghe cả đống.
Thấy tôi kéo quần định đi, Lý Cẩn Thâm tức :
“Ba giờ gọi điện dựng tôi dậy, làm xong liền đi, Tống Vân Bạch, thật sự coi tôi như trai bao à?”
Thấy anh giận, tôi liền ghé qua hôn môi anh:
“Làm gì có, tổ chức sẽ ghi nhớ sự cống hiến của anh . Đến lúc viết lời cảm ơn trong văn, sẽ tên anh vào.”
“Anh thèm cái cảm ơn đó chắc?” Nói rồi, anh lại kéo tôi xuống hôn cuồng nhiệt lần nữa.
Kết quả, thời gian âu yếm vốn năm phút lại kéo dài mười phút nữa.
Trước khi đi, Lý Cẩn Thâm lười biếng nằm trên giường, tấm chăn mỏng hờ hững ngang eo, đôi mắt đào hoa người đến mức tim run, giọng lại nhàn nhạt:
“Đi đi, đừng để lỡ tương lai nhà văn của .”
Tôi: “…”
Tôi nghi lắm, chắc anh đang móc tôi đây.
Bởi vì đàn anh đàn chị đều bảo: “Ngữ văn, chó còn chẳng học.”
Chó còn chẳng học, vậy tôi học.
2
Lần đầu tôi gặp Lý Cẩn Thâm, anh ta chẳng khác gì mấy tên du côn trong thị .
Hồi đó, anh ta nhuộm tóc màu xám tro, đeo khuyên tai xanh ở tai trái, thường lui tới phòng bi-a gần tôi.
Tôi từng thấy cô gái ăn mặc sành điệu nhất tỏ tình với anh ta.
Anh ta vừa cầm gậy bi-a lau chùi, vừa hờ hững đáp:
“Không . Dị ứng bao cao su, nhỡ có chuyện tôi không nuôi nổi .”
Cô gái đỏ mặt tía tai:
“Ai nói nhau là phải làm chuyện đó?”
Lý Cẩn Thâm nhếch môi gian:
“Vậy đương có gì vui?”
Cô gái tức điên, bỏ chạy mất.
Tôi thấy anh ta quay đầu nhìn mình, liền cúi gằm mặt, vội vã trốn vào quán mì bên cạnh để tránh.
Từ đó trở đi, thấy anh ta là tôi lẩn ngay.
có lẽ số phận đã định, tôi và anh ta vẫn phải có dính líu.
Nhà Lý Cẩn Thâm ở thị khác, anh học nghề gần tôi, còn bà cô ruột của anh lại làm y tá thôn ở làng tôi.
Nhà tôi ở tận trong núi, không có xe buýt, mỗi lần về nghỉ tôi phải đi bộ bảy cây số đường núi mới tới nhà.
Đôi khi, Lý Cẩn Thâm được bố nhờ mang rau thịt đến cho bà cô góa bụa.
Lần đầu gặp tôi trên đường, anh ta dừng xe máy hỏi:
“ đi nhờ không?”
Tôi từ chối.
Sau đó, anh ta không bao giờ dừng lại nữa, chắc nhận tôi sợ anh.
Cho đến hôm đó.
Tôi đột ngột bị hành kinh giữa đường.
Cơn đau quặn bụng khiến tôi phải ngồi thụp xuống, xung quanh vắng tanh không một cửa hàng.
Đúng lúc , chiếc xe máy quen thuộc của Lý Cẩn Thâm chạy ngang.
Tôi vội giơ tay gọi:
“Lý Cẩn Thâm…”
Anh vốn đã chạy qua, lại quay đầu:
“Sao vậy?”
“Anh… có thể chở tôi về thị một chuyến không?”
Trong làng không có cửa hàng, tôi cần mua băng vệ sinh.
“Giờ mới không sợ tôi à?” Anh nhướn mày hỏi.
Thấy tôi mím môi không đáp, anh như thở dài khẽ khàng:
“ xe đi.”
3
Cày liên tục mấy ngày liền, cuối cùng tôi nộp xong văn.
Chị cả ký túc – Kỳ – hò hét ngoài xả hơi.
Bị văn hành cho “sống không bằng chết” suốt bao ngày, ai vội vàng hưởng ứng.
Khi cả đám đến quán bar, bầu không khí đang cực kỳ náo nhiệt.
Âm thanh dồn dập, sân khấu rực rỡ với đèn nhiều màu quét tới tấp, mấy anh mặc mát mẻ uốn éo, đẩy hông, phóng phiếu hôn xuống khán giả khiến đám chị hét vang.
Nhờ nhà giàu, Kỳ đã đặt sẵn bàn VIP, nhân viên nhanh chóng mang rượu .
Cô nàng hớn hở hỏi phục vụ:
“, ‘đầu bảng’ của các cậu bao giờ diễn ?”
Nghe đến chữ “đầu bảng”, nhân viên không lấy làm lạ – dù sao gương mặt Lý Cẩn Thâm đúng là nghiệt. Anh là “bảng hiệu” quán, một ngày có đến tám ông bầu đến mời ký hợp đồng debut.
“Ý cô là anh Cẩn? Hôm nay anh không đến.”
Kỳ còn đang tiếc, đám đông bỗng hét ầm .
Một cậu trai tóc đỏ quỳ bên sân khấu, ngậm đầu cây kẹo mút, đút đầu cho cô gái trong lòng.
Kỳ bật :
“ anh Cẩn có làm mấy dịch vụ không?”
Nhân viên đáp:
“Không . Đừng nhìn anh trông phong lưu , thật không chịu thoáng như tân binh . Đút một cây kẹo là năm nghìn, mấy liền đã bằng cả tháng chia hoa hồng của anh Cẩn rồi.”
“Không thoáng á? Không tin nổi luôn.”
Tôi im lặng ngồi trong góc gặm hoa quả. Thấy đĩa trước mặt sắp trống, Kỳ lại gọi mấy đĩa nữa cho tôi.
Nhân viên nói tiếp:
“Người không thể nhìn mặt đoán. Hôm nọ anh Cẩn uống say còn bảo mua nhà cưới vợ. Cô không thấy , giờ vẫn còn dùng sổ tiết kiệm giấy đấy. Bà nội tôi còn bỏ lâu rồi.”
Tôi sững lại.
Cái sổ tiết kiệm đó… tôi từng thấy rồi.
Lý Cẩn Thâm thích cảm giác nhìn từng khoản tiền được cộng vào.
Vì tôi ghét mùi lá nên sau khi ở bên nhau, anh bỏ hẳn , chỉ thích khoe sổ tiết kiệm cho tôi xem.
Có lúc tôi thấy anh… thật đáng . Như con rồng trong vực sâu, cẩn thận đếm từng đồng xu ít ỏi bằng móng vuốt.
Anh nói đợi tôi tốt nghiệp, tôi ở , anh sẽ mua nhà ở đó.
Nếu tôi học tiếp cao học, anh sẽ lo tiền cho tôi học.
Các chị cùng phòng đều thấy khó tin.
Kỳ thốt :
“Không ngờ ‘đầu bảng’ lại là trai trăm phần trăm.”
Cụm từ “trai trăm phần trăm” làm tôi suýt sặc rượu.
Ngay khoảnh khắc đó, ký ức tràn về.
Hồi tôi học lớp 12, Lý Cẩn Thâm còn làm ở tiệm sửa xe trong thị .
Mỗi lần đến thăm, anh đều mang theo trái cây và sữa.
Đến đợt thi thử lần hai, anh lại đến, lần còn có viên canxi và bổ não.
Bạn bè không biết chuyện, cứ bảo:
“Anh cậu tốt thật đấy.”
Hồi , gương mặt Lý Cẩn Thâm còn non trẻ, ánh sắc bén trong mắt giấu đi hết. Mới 17 tuổi đã gánh vác cả gia đình, kể cả tôi – đứa từng được bố anh giúp đỡ khi còn sống.
4
“ chắc anh Cẩn sắp phất rồi. Hôm nay không đến là vì đi gặp quản lý công ty Tinh Việt – toàn đào tạo minh tinh và ảnh đế cả.”
Nghe xong, tôi cứ lẩm nhẩm suy nghĩ mãi đó.
Đến gần , buồn ngủ quá tôi về trước.
Vừa khỏi cửa quán vài bước, đã gặp ngay cậu trai tóc đỏ mới đút kẹo trên sân khấu.
Ngón tay kẹp điếu , gương mặt non trẻ, đôi mắt cún con nhìn tưởng vô hại.
“Người tình bí mật của Lý Cẩn Thâm à?”
Cậu ta nhìn tôi.
Tôi cảnh giác nhìn lại. Sao nó biết tôi và anh có quan hệ?
Chưa kịp hỏi, cậu ta đã nói luôn:
“Hôm trước tôi thấy chị với anh hôn nhau .
Không ngờ chị trông trong lại gợi cảm đến vậy.”
Tôi nhớ rồi.