Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8paz9aLmle

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

Đến đây gần một tháng rồi.

Tôi mới nhớ ra còn phải làm bài tập hè.

Đây là phần khiến tôi đau khổ nhất, vì cần tập trung cao độ, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian này tôi không thể trò chuyện với ai.

Tôi tự nhốt mình trong phòng suốt một buổi chiều, rồi tiếng gõ cửa vang lên.

Nghe nhịp gõ, tôi lập tức biết là Cố Tư Tầm.

Để tránh việc cậu ấy lại đá cửa xông vào, tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Tôi đang làm bài tập, tạm thời không có thời gian chơi với anh.”

Hàng lông mày đang khẽ nhíu của cậu ấy từ từ giãn ra, gật gật đầu.

Trên màn hình điện thoại hiện vài chữ: 【Câu nào không làm được có thể hỏi tôi.】

Tôi hơi bất ngờ: “Chẳng lẽ thành tích của anh tốt lắm à?”

Quản gia đi ngang nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, mặt đầy tự hào.

“Tiểu thư Cảnh, thiếu gia nhà chúng tôi học rất giỏi đấy, còn từng tham gia nhiều cuộc thi vật lý, toán học và đều giành giải nhất.”

Tôi phẩy tay: “Nói như thể tôi không giỏi vậy. Anh chỉ cần nói tôi biết, lịch sử của anh thế nào?”

Cố Tư Tầm hơi do dự rồi gật đầu.

【Cũng ổn.】

“Vậy tôi hỏi anh, Triệu Khuông Dẫn uống loại rượu nào khi cởi bỏ binh quyền, là loại hương đậm hay hương nồng?”

“Hàn Tín khi dốc hết sức liều mình, đằng sau là nước sông hay nước suối?”

“Khi Kinh Kha ám sát Tần Vương, họ đã đi quanh cột bao nhiêu vòng?”

“Tào Thực làm thơ trong bảy bước, bước là kiểu mèo đi hay ngựa đi?”

Cố Tư Tầm: ?

Quản gia cũng há hốc mồm.

Tôi đắc ý đóng cửa, tiếp tục làm bài tập.

Những câu này còn không biết mà đòi dạy tôi làm bài? Đừng hòng.

Mất một tuần để làm xong bài tập, tôi quyết định ra ngoài dạo.

Ông Cố bảo Cố Tư Tầm đi cùng tôi.

Quản gia nghe vậy, mặt đầy lo lắng: “Gia chủ, tình trạng của thiếu gia—”

Ánh mắt ông Cố thoáng chút tang thương.

“Nó không thể mãi ở trong nhà kính được.”

Tôi vỗ ngực: “Yên tâm, có cháu ở đây, anh ấy không xảy ra chuyện đâu!”

Vào thành phố, tôi tìm được một con phố ăn vặt, phát hiện mọi người ở đây khá nhiệt tình.

Trên đường, đến cả mấy con chó cũng sẵn sàng “trò chuyện” đôi câu với tôi.

Cô bán thạch băng vừa làm vừa nói chuyện với tôi từ chuyện thời tiết đến quê quán.

“Cô ơi, cho thêm nhiều nho khô nhé. À, cô bán cái này bao lâu rồi, buôn bán thế nào, có con chưa, học lớp mấy rồi, thành tích tốt không, con nghe giọng cô không giống người bản địa, quê cô ở đâu, đến đây được bao lâu rồi, gần đây có chỗ nào đông vui giới thiệu không…”

Cố Tư Tầm kéo nhẹ tay áo tôi, ra hiệu nhìn điện thoại.

【Cảnh Ngữ, cô định điều tra hộ khẩu à? Đừng làm chậm trễ chuyện buôn bán của người ta.】

Cô bán thạch còn nhiệt tình hơn tôi, cười tươi rói: “Lâu lắm rồi mới gặp đứa nhỏ nói nhiều thế này, tốt, phải thoải mái như vậy!”

Chú đang xào cơm bên cạnh cũng cười:

“Đúng rồi, cô bé này dễ thương thật!”

Tôi quay đầu, đắc ý nhìn cậu ấy.

“Nghe thấy chưa!”

Cậu ấy không được tự nhiên mà quay mặt đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

Trời dần tối, bất ngờ đổ mưa lớn, chúng tôi tìm một trung tâm thương mại để uống trà sữa tránh mưa.

Một nhân viên bán hàng có vẻ ngoài điển trai bỗng nhiên bước nhanh về phía tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

6

“Xin hỏi, bạn là Cảnh Ngữ phải không?”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao bạn biết tên tôi?”

“Chúng ta học cùng trường mà, lần đó trong trận bóng rổ giữa các lớp, bạn tổ chức các bạn khác mang nước, tôi nhìn thấy bạn ngay lập tức. Mấy cầu thủ dưới sân đều lén nhìn bạn, còn khen bạn xinh đẹp. Hơn nữa ba ngày hai bữa lại có người tỏ tình, viết thư tình trên tường dành cho bạn…”

Tôi luôn có thái độ tốt với bất kỳ ai khen tôi xinh đẹp.

“Cảm ơn lời khen. Nhưng sao bạn lại đến đây làm việc, là đi làm thêm hè sao?”

“Đúng vậy, bà ngoại tôi ở đây, tôi đến chơi tiện thể trải nghiệm cuộc sống.”

“Vậy à, thế cũng khá bận rộn đấy.”

Cậu ấy rất hoạt bát, thậm chí còn nhìn vào mấy món đồ trang trí trên túi tôi mà đoán ra tôi thích xem manga nào.

Tôi trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Cố Tư Tầm bên cạnh càng lúc càng trầm xuống, bàn tay buông thõng dần siết chặt, trắng bệch.

Một lúc sau, nhân viên bán hàng liếc nhìn người bên cạnh tôi, ngập ngừng hỏi:

“Người bên cạnh là em trai bạn à?”

“Ồ, cậu ấy là vị hôn phu định sẵn từ nhỏ của tôi, thế nào, trông đẹp trai chứ?”

Tôi tiện tay với lấy ly trà sữa, nhưng không thấy gì cả.

Nhân viên kia hơi ngạc nhiên, sau đó gãi gãi đầu.

“Có vẻ cậu ấy đi trước rồi.”

Tôi: ???

Tôi vội chạy ra ngoài, phát hiện tài xế đã đến đón.

Cố Tư Tầm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hoàn toàn không có ý muốn trò chuyện.

Lên xe, tôi chất vấn: “Tài xế đến sao anh không nói với tôi một tiếng?”

Đinh đoong——

【Sợ tôi – một kẻ câm – làm phiền cô với bạn học cũ đang hàn huyên tình cảm.】

Tôi hơi sững lại, lập tức có chút cảm động, thì ra cậu ấy đang nghĩ cho tôi.

“Không sao, dù anh là người câm cũng không cản trở tôi phát huy mà!”

Cố Tư Tầm: “……”

Cậu ấy trông như thể khí áp quanh người càng lúc càng thấp hơn.

7

Về đến nhà, Cố Tư Tầm bắt đầu nói nhiều hơn, nhưng lại mang theo giọng điệu chua chát đầy mỉa mai.

Tôi rủ cậu ấy đi leo núi.

【Tìm tôi làm gì, chẳng phải cô đã kết bạn với cậu chơi bóng rổ đó rồi sao? Thể lực cậu ta chắc chắn còn tốt hơn thằng câm như tôi.】

Tôi rủ cậu ấy xem phim.

【Anime? Có lẽ cậu chơi bóng rổ đó còn có thể đồng điệu tâm hồn với cô, còn tôi – một thằng câm nhàm chán – sao sánh được với người có thể cùng cô bàn luận cốt truyện?】

Tôi không làm gì nữa, chỉ im lặng cùng cậu ấy tưới hoa.

Nhưng tiện miệng than một câu: “Nóng quá”, cậu ấy lập tức trầm mặt, lông mày nhíu chặt.

【Trước đây cô còn nói tôi là Chung Tử Kỳ của cô, giờ thì chê tôi phiền rồi?】

Tôi: ???

Cậu ấy ném bình tưới xuống, người toát ra luồng khí lạnh, quay lưng bỏ đi.

Tôi hết kiên nhẫn, lạnh mặt đá một cục đá bên cạnh.

Có một khoảnh khắc, tôi như thấy hình bóng của bố mình trong Cố Tư Tầm.

“Cái thằng điếc như tôi tất nhiên không bằng bảo bối của bà.”

“Bà cứ dỗ nó đi, còn quan tâm đến thằng điếc này làm gì?”

“Ngày nào đó nó muốn đổi một người bố bình thường, bà chắc chắn cũng đồng ý ngay sao?”

Một người đàn ông trưởng thành rồi mà còn ghen tị với con gái mình, nói ra không thấy xấu hổ sao?

Đàn ông thì phải khí khái, rộng lượng một chút không được à!

Hơn nữa, kiểu vô lý như vậy ở nhà tôi đều sẽ bị trừng phạt.

Mỗi lần bố nói những câu chua chát đó, mẹ sẽ kéo ông vào phòng, chẳng bao lâu sau đã vang lên những tiếng leng keng loảng xoảng.

Tôi ở ngoài nghe mà hả hê.

Mẹ tôi luôn đứng ra thay tôi dạy dỗ bố khiến tôi cực kỳ cảm động.

Thông thường, ngày hôm sau bố quả thật sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Tôi nhìn theo bóng lưng Cố Tư Tầm, suy nghĩ sâu xa.

Xem ra tôi cũng phải tìm cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ mẹ mới được.

Cảnh cãi nhau này lọt hết vào mắt quản gia đang lén quan sát.

Ông ấy nhăn nhó: “Tiểu thư Cảnh, cô và thiếu gia lại cãi nhau à?”

Tốt nhất đừng ai nói chuyện với tôi khi tôi đang tức.

Vì tôi càng nghĩ càng giận.

Nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà trút bầu tâm sự.

Sau khi kể hết mọi chuyện mấy ngày nay, tôi phẫn nộ nói:

“Chú quản gia, chú nói xem có phải cậu ta bị bệnh không!”

Quản gia khẽ ho một tiếng: “Thiếu gia nhà chúng tôi đúng là có bệnh.”

“…Tôi không nói bệnh đó!”

Vẻ mặt quản gia có chút khó tả, như nhịn cười, lại như đang cảm khái.

Tôi quan tâm nhìn ông: “Chú bị táo bón à? Đừng giấu bệnh sợ chữa, đây là chuyện thường tình, tôi khuyên chú nên xin nghỉ đi bệnh viện kiểm tra, nếu nặng sẽ bị trĩ đấy, nhắc đến trĩ, chú có biết bác sĩ Vương trên Douyin không…”

Thấy tôi sắp nói không ngừng nghỉ, quản gia vội vàng ngắt lời:

“Tôi không bị táo bón, tôi chỉ muốn nói, có khả năng… thiếu gia đang ghen.”

Ghen?

Tôi hơi mơ hồ, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Vừa bắt máy đã nghe tiếng khóc của Giang Kỳ:

“Cảnh Ngữ, tớ trượt ván gãy chân rồi, cậu mau về thăm tớ hu hu hu…”

Đợi tôi hoàn hồn lại thì đã xách xong hành lý, nghênh ngang rời đi.

Hình như quên nói lời tạm biệt với Cố Tư Tầm?

Kệ đi, dù sao cậu ấy cũng không muốn thấy tôi.

8

Cả đời này, những cảm xúc mạnh mẽ nhất của Cố Tư Tầm có lẽ đều dành hết cho Cảnh Ngữ.

Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu cậu ấy lại hiện lên hình ảnh cô cười tươi khi được một nam sinh khác chọc ghẹo.

Đáng giận hơn, tên nhân viên kia rõ ràng là kẻ ngưỡng mộ cô!

Với những khách khác thì tỏ vẻ lạnh nhạt, chẳng buồn quan tâm.

Nhưng đứng trước cô lại “vô tình” để lộ cơ bắp cánh tay, còn khéo léo khoe nửa khuôn mặt đẹp trai nhất.

Từng cử động đều là dáng vẻ cố ý câu dẫn!

Trong lúc trò chuyện còn thỉnh thoảng đỏ mặt, ra sức gói mình thành một “chàng trai nắng ấm, ngại ngùng”.

Ai biết phía sau lưng hắn có phải là kẻ hút thuốc uống rượu không cơ chứ!

Một kẻ dám quyến rũ vị hôn thê của người khác…

Cố Tư Tầm không mắng ra lời, càng nghĩ càng giận.

Lần đầu tiên trong đời, cậu hận bản thân là một kẻ câm.

Cậu cố gắng thu hút sự chú ý của cô, nhưng cô đang trò chuyện vui vẻ, tiện tay hất tay cậu ra mà chẳng hề nhận ra.

Mặt Cố Tư Tầm đỏ bừng ngay tức khắc.

Đúng rồi, mình chỉ là một kẻ câm vô dụng, đương nhiên không thể thỏa mãn ham muốn nói chuyện bất tận của cô ấy.

Nhưng đồng thời cũng phản ánh một việc—

Cậu không phải Chung Tử Kỳ duy nhất của cô.

Nếu sau này cô gặp được một người phù hợp hơn, liệu có rời bỏ cậu không chút do dự?

Dù sao cô cũng chỉ cần một người nghe cô nói, đâu quan trọng đối phương là ai, phải không?

Cái hôn ước định sẵn từ nhỏ này chẳng khác nào cát bụi, gió thổi là tan.

Cố Tư Tầm nghĩ, nếu muốn giữ Cảnh Ngữ lại, cậu nhất định phải có được lời hứa của cô.

Cô là người coi trọng lời hứa.

Chỉ cần cô cam đoan cả đời này chỉ bên cậu, cô chắc chắn sẽ không bỏ cậu đi.

Thế nhưng Cố Tư Tầm đã ám chỉ nhiều lần như vậy.

Cô lại luôn né tránh, thậm chí còn không chịu dỗ dành cậu.

Nói một câu “tôi chỉ muốn ở bên anh” khó đến thế sao!

Từ sau khi trở về, Cố Tư Tầm rõ ràng cảm thấy Cảnh Ngữ đối với mình ngày càng lạnh nhạt.

Tin nhắn từ mấy nghìn cái ban đầu, giờ chỉ còn vài tin lác đác trong ngày.

Cô thậm chí còn không nói chúc ngủ ngon với cậu nữa.

Trái tim Cố Tư Tầm co thắt, vành mắt nóng lên không ngừng.

Đúng rồi, Cảnh Ngữ vốn không để tâm đến cậu, sao có thể đoán ra lòng cậu nghĩ gì?

Có khi còn đang than phiền với người khác rằng cậu hay vô lý gây sự.

Trang sách tiếng Anh trong tay đã bị vò đến nhăn nhúm không nhìn ra chữ.

Thôi đi, cậu chẳng có tư cách để vô lý gây sự.

Cố Tư Tầm hít sâu một hơi, đứng dậy, quyết định đi xin lỗi.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ông Cố.

“Tiểu Tầm à, trong bếp có làm đồ ăn đêm, cháu có muốn ăn chút không?”

Cố Tư Tầm lắc đầu, nhưng rồi bỗng nghĩ ra điều gì, đôi mắt sáng lên.

“Cảnh Ngữ chắc cũng đói rồi, cô ấy thích ăn mì nước trong, cháu muốn đích thân nấu cho cô ấy một tô.”

Ông Cố kinh ngạc: “Tiểu Ngữ về nhà rồi mà, cô ấy không nói với cháu sao?”

Rầm—

Điện thoại rơi xuống đất.

Cố Tư Tầm như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Rất lâu sau, cậu mới hỏi: 【Tại sao cô ấy lại đi?】

Ông Cố thở dài.

“Bằng kinh nghiệm của ta, lúc đầu chỉ là vì mới mẻ thôi, nhưng người bình thường làm sao chấp nhận gắn bó cả đời với một người câm được? Cô ấy thấy chán cũng là chuyện bình thường.”

“Không sao, ông sẽ giúp cháu tìm bạn chơi mới. Quên cô ấy đi.”

Tầm nhìn của Cố Tư Tầm dần trở nên mờ mịt, nhưng cậu vẫn cố chấp lắc đầu, cúi xuống nhặt điện thoại rồi chạy ra ngoài.

Quản gia lo lắng nói: “Đêm hôm rồi, thiếu gia định đi tìm tiểu thư Cảnh sao? Nhưng… cậu ấy sợ đi máy bay mà…”

Ông Cố nheo mắt, giọng rất khẽ:

“Vậy thì lái xe, tìm người đi theo là được.”

Quản gia nhìn ông: “Gia chủ, ông cố ý nói vậy sao?”

Ánh mắt ông Cố sâu thẳm.

“Đã thử đủ mọi cách chữa trị mà không được, đành phải kích thích một phen. Cậu không thấy nó để tâm đến con bé họ Cảnh đó thế nào sao?”

“Biết đâu, lại có tác dụng kỳ diệu thì sao.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương