Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến việc hôm qua lúc cậu sắp rời đi, chị Linh Bảo một hai bắt hôm nay cậu phải dậy sớm học bài để mình trải nghiệm hiệu quả, Chu Đào Đào đột nhiên lên một tầng da gà: “Ôi má ơi!”
Chị ấy tùy tiện vẽ một lá bùa vậy mà thật sự có tác dụng… Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện bà nội nói với ông nội đêm qua, có lẽ Lục Linh Bảo đã được Sơn thần khai .
nữa hôm qua bà Trương cũng sử dụng bùa của chị Linh Bảo, còn chưa tới 20 phút đã được con trâu mà ngày lòi mắt vẫn không thấy, Chu Đào Đào bắt đầu thấy vi diệu.
Chị Linh Bảo… thật sự là thần.
Nhìn thấy trong thức hải dâng lên có một điểm nhỏ bằng hạt gạo, Linh Bảo ứng được tín ngưỡng chi lực tương ứng với nó, mặc dù yếu ớt nhưng cũng đủ để Linh Bảo nở nụ cười. Bởi ít nhất điểm này cũng chứng minh suy đoán của cô là chính xác.
cần người khác tin cô, dù là tin vào thân phận Sơn thần, hay là tin Lục Linh Bảo, bọn họ hoàn toàn không cần ước nguyện trước chân thân của cô cũng có thể sinh ra tín ngưỡng chi lực. Cứ như vậy, dù cô không công khai truyền giáo ở thời đại thuyết vô thần cũng có thể đạt được tín ngưỡng chi lực. Phát hiện này làm cho tâm trạng Linh Bảo rất tốt.
Tuy nhiên, tâm trạng tốt cũng kéo dài đến ba giờ chiều.
Linh Bảo nhớ tới hôm qua cha con Vương Đống gọi người tới phá sụp một khối tường bên miếu Sơn thần, cô tranh thủ sau khi ăn cơm ở nhà bà Trương xong, tính toán nghĩ cách sửa chữa bức tường bên . Dù miếu có nhỏ có nát thế nào thì cũng là nhà của mình.
Nếu không mùa hè trời mưa thế nào cũng bị nước tạt vào.
Trước kia cô từng thấy người trong dán tường, thế cô vào nhà xách hai xô ra, đi đến bờ ao đào hai xô bùn loãng.
Trong lòng yên lặng thở dài, chắc thần linh trên thiên đình không ai ngờ rằng đường đường là Sơn thần lại lưu lạc đến mức đào bùn đắp tường cho miếu của mình. Cũng không bọn họ được sẽ phản ứng thế nào.
Tâm trạng Linh Bảo phức tạp xách theo hai xô bùn, ai ngờ còn chưa kịp bước vào miếu thì thấy một nhóm người lái xe tải và máy xúc đến trước miếu của cô.
Cô đặt xô nước xuống, sắc mặt sa sầm, Vương Đống thật là có bản lĩnh, tối qua nhà gã náo loạn lớn như vậy, vậy mà vẫn còn sức một đội công mới tới.
Ném đôi găng tay lấm lem bùn đất xuống, Linh Bảo đi về phía người kia. “Vương Đống gọi các ông tới phá miếu Sơn thần?”
Quản đốc Lưu Quốc Lương là một người đàn ông trung niên mập mạp, đeo kính râm, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhìn cô gái đáng yêu đôi mắt nai to tròn trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười lưu manh: “ vậy, mỹ nữ cũng muốn phá chung với bọn tôi ?”
Hắn là một tên lưu manh, toàn bộ công việc công trong huyện đều do hắn thầu, Vương Đống cũng là coi trọng tính cách ngang ngược không sợ trời không sợ đất này của hắn mới gọi điện mời hắn làm.
Nhưng bởi tay Vương Đống bị thương, hình như có bị nhiễm trùng, nên hôm nay một nhà ba người bọn họ đi bệnh viện khám, bảo nếu hắn vị trí của miếu Sơn thần thì tới thăm dò trước đi.
Linh Bảo không sợ lưu manh đùa giỡn: “Tôi cảnh cáo các ông, các ông dám phá miếu Sơn thần, hậu quả làm Sơn thần thì người bình thường không gánh đâu.”
Chương 17
Cô vào máy xúc đất nằm bên cạnh nói: “Nhìn thấy không? Đây chính là chiếc máy xúc bị sét đánh hỏng của đội công hôm qua, tài xế điều khiển máy xúc cũng nằm trong bệnh viện đấy.”
Nhóm công kiến trúc nhìn nhau, Lưu Quốc Lương cười ngặt nghẽo đến cong eo.
“Ha ha, năm nào rồi mà còn có người tin vào gì mà thần linh , cười chết tao!”
“Chuyện này tao có trưởng Vương nói, nhưng làm công nhiều năm như vậy chuyện gì mà tao chưa thấy qua, ai sợ ai chứ. Tới đây tới đây, hôm nay tao cũng rất muốn nhìn xem Sơn thần là như thế nào!” Linh Bảo khoanh tay lùi sang một bên: “Được rồi, gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, là các ông đường chết.”
Đội công đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Quốc Lương hiên ngang kiêu ngạo ngồi vào buồng lái máy xúc. Hắn xuất thân tốt nghiệp trường kỹ thuật Hồng Tường, làm giàu bằng nghề lái máy xúc, sau mở một đội kỹ sư riêng để lập nghiệp, thỉnh thoảng cũng lái máy xúc.
Máy xúc đất thịch thịch bắt đầu di chuyển về phía trước, khi nó đến khoảng cách thích hợp, Lưu Quốc Lương điều khiển cần đồng thời đập mạnh một , bức tường bên lập tức bị phá vỡ, nổ loảng xoảng, bụi bay tán loạn quanh miếu.
Lưu Quốc Lương cười lạnh một tiếng, mở cửa sổ ra nhìn “tác phẩm” của mình, nói với Linh Bảo: “Mỹ nữ, Sơn thần của cô đâu?”
Nhưng mặt của nhóm công bên lại hơi kỳ lạ.
Không có nguyên nào khác, chủ yếu là bởi bầu trời vốn trong xanh đột nhiên bị mây đen bao phủ, ánh xung quanh miếu Sơn thần cũng trở nên ảm đạm, mây đen sấm sét ầm ầm, giống như sắp có bão lớn.
“Anh… anh Lưu…” Có người lên trời, mặt đầy kinh ngạc: “Không đúng!”
Vừa dứt lời, một tiếng ‘oanh’ bao phủ khắp đất trời, một đạo thiên lôi to bằng cổ tay rơi xuống máy xúc, sau mọi người lại thấy một tiếng nổ lớn, đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì đã thấy chiếc máy xúc bị nổ nát, các loại phụ tùng linh kiện, sắt, thép chia năm xẻ bảy bay tứ tung.
Còn về phía Lưu Quốc Lương, hắn mất nửa ngày mới ngồi dậy khỏi đống sắt vụn, khuôn mặt bị khói bụi ám đen, còn có một vài vết máu do trầy xước, đầu tóc đen cũng bị đốt cho trụi lủi, vừa động đã rớt xuống, bên tai còn kêu vo vo, nhìn dáng giống như hoàn toàn bị đánh choáng váng.
Linh Bảo đi tới, cúi đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Lửa của Sơn thần không dễ dàng xoa dịu như vậy đâu, mục tiêu tiếp theo của lôi điện chính là ông.” Sức mạnh của lôi điện quá lớn, nếu đánh trúng người trên cơ bản đều mất mạng, cho nên ban nãy lúc Linh Bảo sử dụng lôi thuật có cố ý tránh đánh trúng bọn họ, nhưng sau, cô không chắc bọn họ sẽ không bị vạ lây.
Lưu Quốc Lương hồi phục tinh thần lại thấy mây đen trên bầu trời vẫn còn chưa tan đi, sấm chớp loé lên, hắn lập tức lộ ra mặt kinh hãi.
Sự việc vừa rồi đã đánh tan đi khí thế không sợ trời không sợ đất của hắn, hắn vậy vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin:
“Sơn thần tha mạng! Sơn thần tha mạng! Con không dám phá nữa, con sẽ rời đi ngay, xin ngài đừng đánh con nữa!”
Những người khác thấy hành động của hắn cũng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu phủi sạch quan hệ, sợ sấm sét không có mắt đánh trúng bọn họ.
Những người này dập đầu được một lúc, thấy không có sấm sét giáng xuống nữa, lập tức mạnh dạn đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.
Chương 18
“Đợi đã!” Linh Bảo hô một tiếng.
Lưng của người cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều thấy thân phận của Linh Bảo không đơn giản, cô vừa nói Sơn thần sẽ tức , quả nhiên lập tức có sét đánh nổ tung máy xúc, đương nhiên lúc này bọn họ không dám coi khinh lời cô nói nữa. “Mỹ… Mỹ nữ, cô còn có chuyện gì ?” Lưu Quốc Lương run rẩy hỏi. “Phá miếu Sơn thần xong thì chạy. Sơn thần dễ bắt nạt như vậy ?” Linh Bảo chất vấn nói.
Hôm qua cô đúng là quá ngốc, người phàm kia phá hư thì phải để chúng trả giá, cô có thể để bọn họ chạy thoát được. Hôm nay càng không thể chịu đựng nữa, nếu không cô sẽ phải mình tu sửa những gì mà người kia gây ra.
Lưu Quốc Lương, người nghiệp chướng nặng nề cũng ở trong tâm bão gió lốc, vội nói:“Tôi sẽ tu sửa ngay, tôi sẽ tu sửa ngay!”
Hắn vừa nói vừa chạy đến trước miếu Sơn thần chắp tay hành lễ: “Xin Sơn thần tha lỗi cho con, con sẽ sửa sang miếu của ngài lại ngay, con cũng sẽ mang một con lợn béo tới cúng ngài, xin ngài đừng trừng phạt con nữa.”
Linh Bảo được lời này lập tức hài lòng, hôm nay cô triển lôi điện cùng với ảo thuật, nữa còn huy động mây đen mù mịt, sấm sét ầm ầm xung quanh, hiệu quả cũng tốt trước rất nhiều.
Cô vừa chém một , trong thức hải lập tức hiện ra sáu bảy điểm tượng trưng cho tín ngưỡng chi lực, một lượng lớn tín ngưỡng chi lực trong nháy mắt nhập vào thần thể. Rõ ràng, những người này tin vào sự tồn tại của Sơn thần, tín ngưỡng Sơn thần, mà điều này cũng xem như hoàn toàn chứng minh vẫn còn một con đường khác giúp cô thu hoạch được tín ngưỡng chi lực. Cô ngồi lên xe tải của đội công lái tới: “Được, bây giờ các ông bắt đầu sửa đi, tôi sẽ ở đây giám sát.” Cô vừa dứt lời, mọi người lập tức thấy mây đen trên bầu trời tản đi, khu vực xung quanh miếu thần lập tức khôi phục lại dáng mặt trời chiếu ban đầu.
Lúc này cũng không còn người nào dám khinh thường nữa, người chở xi măng lên, có người gánh nước, người thì tất bật bắt tay vào dọn rác, trát xi măng lên tường, bọn họ còn làm rất nhiệt tình, không thấy dám cẩu thả một khắc nào.
Có người dân dắt trâu đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi khó hiểu hỏi người hàng xóm làm cỏ bên cạnh: “Không phải nói sẽ phá bỏ ? bây giờ còn tu sửa lại vậy?”
Người nông dân làm cỏ bị hỏi câu này lập tức lấy lại tinh thần, mặt còn rất hứng thú chia sẻ cho người nọ những gì hắn vừa thấy được: “Ông không , vừa rồi có một tiếng sấm rất lớn kéo tới đánh nát hết tất máy xúc đất của người ! Làm bọn họ sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu quỳ lạy như đảo
tỏi, xem ra là Sơn thần hiển linh thật rồi!
Người chăn trâu thấy đống sắt vụn của máy xúc nằm la liệt ở lập tức hốt hoảng: “Máy xúc mà còn bị đánh nát như thế này… Trừ thần lực ra, đúng là không có khả năng khác!
“Đúng vậy, một còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai , chắc chắn là Sơn thần hiển linh! Xem ra thật đúng như bà nói Ngô Sơn thần Bồ Tát ở chúng ta linh nghiệm thật sự!” Người nông dân làm cỏ thán, người chăn trâu cũng gật đầu tán thành, ánh mắt hai người nhìn về phía miếu Sơn thần bắt đầu tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Chương 19
Cùng lúc , thức hải Linh Bảo lại tăng thêm hai điểm tín ngưỡng nhỏ bằng hạt đậu, cũng đồng thời đạt được đến một cổ tín ngưỡng chi lực. này làm Linh Bảo thấy rất ngạc nhiên, không ngờ sét đánh một lại có tác dụng lớn như vậy. Tín ngưỡng chi lực hôm qua với hôm nay thu được cũng chiếm khoảng một phần trăm tổng số thần lực của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cần một hai năm nữa là cô có thể tích trữ đầy thần lực. Nghĩ đến dân cư trong cũng phải tới 3 triệu người, Linh Bảo có giác tương lai của mình sẽ thật tươi .
hai giờ sau, Linh Bảo thành công thu hoạch được một bức tường trát xi măng ngay ngắn chắc chắn, lúc này mới để đội công rời đi, cô cũng một mình về nhà.
Nếu tính kỹ, Vương Đống đã phá miếu của cô hai , đập nát hai bức tường của cô, nhưng cũng đồng thời gián tiếp giúp cô thu được rất nhiều tín đồ và tín ngưỡng chi lực, nên cũng xem như kiếm được không ít. Thế mà cô lại chờ mong Vương Đống sẽ thêm vài người nữa tới phá miếu mình.
*
Nhưng hiển nhiên, mong chờ của Linh Bảo sẽ không xảy ra.
Bởi nhà Vương Đống mới vừa trên huyện trở về đã bị Lưu Quốc Lương mang theo đội công của hắn chặn lại.
Người trong muốn về nhà trên cơ bản đều phải đi ngang qua miếu Sơn thần, bởi đường lớn cách miếu không xa.
Tay Vương Đống đeo băng gạc, gã và vợ con vừa xuống xe đã thấy Lưu Quốc Lương dẫn theo sáu bảy công xây dựng hùng hổ bao vây mình. “Vương Đống, tôi muốn ông đây!” Lưu Quốc Lương hô to. Vương Đống thấy sắc mặt Lưu Quốc Lương âm trầm, ngay kiểu tóc hất ngược ra sau mà hắn luôn yêu thích cũng bị thay đổi thành một quả đầu trọc,vốn còn định trêu chọc hắn vài câu, nhưng lại nhạy phát hiện ra sắc mặt của Lưu Quốc Lương rất kỳ lạ.
“Ông chủ Lưu tới sớm vậy, vất vả rồi…” Vương Đống chào hỏi khách sáo, còn vươn tay không bị thương ra chuẩn bị bắt tay với Lưu Quốc Lương. Tuy gã có tiếng là ác bá trong , nhưng khi đối mặt với nhà thầu bên lại không thể không nhường nhịn vài phần.
Lưu Quốc Lương lại không ăn mánh khóe này của gã, hất tay gã ra: “Bớt dở trò đi, Vương Đống, tôi tới đây là để yêu cầu ông đền tiền cho chúng tôi!” “Đền tiền? Đền tiền gì?” mặt Vương Đống khó hiểu, Vương Vĩ cũng nhíu mày, rõ ràng là thấy có gì không đúng.
“Ông kêu tôi phá miếu Sơn thần, bây giờ Sơn thần , máy xúc của chúng tôi bị sét đánh hỏng rồi, nhà các ông phải đền tiền cho chúng tôi!” Bận bịu hai giờ, cuối cùng Lưu Quốc Lương dùng mấy túi cát xi măng vốn thuận đường mang theo sửa sang lại toàn bộ tường miếu Sơn thần, sau lại chất rác lên xe bọn họ, mới làm cho cô gái thần bí kia vừa lòng. Sau khi tiễn tổ tông sống đi, nguy cơ bị sét đánh cũng biến mất, Lưu Quốc Lương mới có thời gian để ý tới máy xúc đất bị đánh cho linh kiện rơi tán loạn, bắt đầu lòng đau như cắt.
Đây là hàng nhập khẩu hắn mới mua, tổng cộng cũng phải trên ba mươi , còn chưa dùng được hai tháng đã bị sét đánh thành sắt vụn, nhìn sơ qua là hỏng hẳn rồi, không sửa được nữa.
Tổn thất lớn như vậy hắn có thể gánh chịu một mình, đương nhiên phải kẻ đầu sỏ gây tội.
Chương 20
Lúc Lưu Quốc Lương bị sét đánh, nhà Vương Đống còn ở trong huyện, đương nhiên bọn họ không chuyện này, càng không thấy tiếng sét đánh.
Sau , mấy người Vương Đống đi đến gần miếu Sơn thần, quả nhiên thấy dưới đất có rất nhiều sắt vụn, xẻng, cần và một số mảnh vỡ linh kiện, có thể thấy đây thật sự là một chiếc máy xúc.
Mà bức tường mới hôm qua còn bị đập bỏ một mảng, nay đã được trát xi măng toàn bộ, trông rất vững vàng kiên cố.
Lưu Quốc Lương vào những mảnh vỡ còn sót lại trên mặt đất nói: “Thấy không, nó bị sét đánh thành như thế này thì không thể sửa được nữa. Đây là chiếc máy tháng trước tôi phải tốn 40 mới mua được. Nhà ông phải đền cho tôi. Tôi sẽ không tính số lẻ, cần 40 là chúng ta giải quyết xong.” Cha con Vương Đống khó tin hét một tiếng.
40 đối với nhà nông mà nói đúng là một số tiền khổng lồ. Nhà họ Vương có Vương Đống lợi dụng chức vụ để tham ô, nhận hối lộ, còn con trai thì ra giao du, kiếm đồng tiền không chính đáng, nhưng cũng được xem như là giàu nhất .
Nhưng 40 cũng đủ để cho nhà bọn họ nhỏ máu.
nữa, cha con nhà họ Vương trước tới nay luôn là kẻ chuyên quyền, nào có chuyện nhà họ Vương đi đền tiền cho người khác?
Không thể đền tiền, đời này cũng không thể.
“Là các anh lúc công làm hỏng máy của mình, thế mà lại yêu cầu chúng tôi bồi thường, trên đời làm gì có loại lý lẽ này? Mau cút hết đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Vương Vĩ vểnh lỗ mũi lên trời quát. Nhưng Lưu Quốc Lương cũng không phải loại người chịu thiệt, được lời này tức khắc trận lôi đình: “40 ! Một đồng cũng không thể thiếu! Nếu không hôm nay chúng tôi sẽ không để yên!”
“Đúng vậy, không để yên!” Nhóm công phía sau cũng phụ họa theo.
trước đến nay Vương Vĩ luôn không ngại kiếm chuyện, vậy thái độ càng thêm cứng rắn: “Thuê bọn mày xây nhà, bọn mày lại muốn hố nhà tao 40 , thấy Vương Vĩ tao dễ bắt nạt lắm à? Bố mày một đồng cũng không đưa!” “Mày nói gì?” Lưu Quốc Lương xông lên túm cổ áo Vương Vĩ. Hắn xuất thân là dân lao động, tuy Vương Vĩ cũng chút công phu, nhưng nếu xét về sức lực thì hắn lại kém xa Lưu Quốc Lương, chớp mắt Lưu Quốc Lương đã khống chế được Vương Vĩ, làm hắn không thể thoát ra được, dưới cơn nóng Vương Vĩ rống lớn một tiếng nhào về phía Lưu Quốc Lương. Mắt thấy xung đột trên bờ vực nổ ra, hai chuẩn bị lao vào xô xát. “Ông chủ Lưu, chuyện gì cũng , chuyện gì cũng nên nói!” Vương Đống thấy vậy, vội vàng chặn ngang bọn họ đứng ra làm người hòa giải, gã cũng không ngốc, nhiều đối thủ như vậy, nếu đánh nhau thật thì chắc chắn bọn họ sẽ là bên chịu thiệt.
Thấy Vương Đống lớn tiếng, Lưu Quốc Lương đẩy Vương Vĩ sang một bên: “Được, này tôi nể tình trưởng Vương, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
“Là đất nhà các người có vấn đề, mới dẫn đến việc chúng tôi dỡ miếu xảy ra chuyện ý muốn, bản thân tôi bị sét đánh cũng không bắt các người đền tiền thuốc men, nhưng máy xúc đất thì các người nhất định phải đền!” Vương Đống vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Vương Vĩ ý bảo hắn mau liên lạc với bạn bè của mình, nhờ bọn họ nhanh tới hỗ trợ. Nhưng Vương Vĩ còn chưa kịp ra tay, đã bị một công tinh mắt phát hiện, anh ta lập tức thu hết điện thoại của một nhà ba người bọn họ.