Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Bố tôi chê tôi cô độc.

Ông sa thải gia sư của tôi, và gửi tôi vào khoa quốc tế của trường cấp ba trọng điểm. Ông cũng mua một căn hộ nhỏ trong thành phố, để tôi tự lập một thời gian.

Trước khi đi, ông dặn dò hết lời: “Các bạn học ở đây đều sống khổ cực, con nhất định hòa đồng với họ.”

Tôi đầu, tỏ vẻ hiểu: “Con ra tay nhẹ nhàng , bố chuẩn bị thêm thuốc men và chuyển vào thẻ của con nhé.”

Bố tôi lập tức nhảy dựng lên: “Bố không có ý hòa đồng theo kiểu đ/ánh đ/ấm !”

Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Bố tôi thở dài: “ được rồi, con kết bạn được là tốt rồi.”

Trường không lớn lắm, chưa bằng một phần mười vườn đào nhà tôi.

Khi tôi bục giảng, viên bảo tôi tự giới thiệu.

Tôi lại trước khi đi tôi đã hỏi bố: “Làm thế nào để kết bạn?”

Bố tôi suy nghĩ một : “Đối xử chân thành, sẵn lòng giúp đỡ người khác.”

Được rồi.

Kết bạn trước hết chân thành.

“Chào mọi người, tôi là Minh Kiều Kiều, nhà tôi trồng đào, lần sau tôi đào đến cho mọi người ăn.”

Cả lớp cười ồ lên.

“Cái nhà quê nào cũng được gửi vào khoa quốc tế vậy?”

“Nhìn đôi giày cô ta đang kìa, còn không có cả logo nữa.”

nghèo hèn, có lẽ số bán đào cả năm còn không bằng tiêu vặt một ngày của tôi.”

“Này, con nhỏ nghèo, cái túi cô đang đeo là tự may à?”

Một nữ sinh ngồi bàn đầu với móng tay sơn màu nhìn tôi.

Tôi đầu: “Nếu cậu thích, tôi về may cho cậu một cái.”

Nhà tôi có khá nhiều cá sấu, lát nữa gọi điện bảo bố tôi bắt một con.

Dưới lớp cười đến suýt lật cả mái nhà, một nam sinh hàng sau cười đến mức ngửa ra sau.

“Trật tự!” Cô tượng trưng duy trì trật tự một , đám “ông trời con” này, lỡ làm ai không vui thì cô có thể mất chén cơm.

Chỗ của tôi được sắp xếp ở gần sau, dựa vào thùng . Có gió thổi từ sổ vào, mùi hôi xộc thẳng lên đầu.

Tôi lặng lẽ dịch thùng sang một bên, cô gái ngồi bàn trước không hài lòng.

“Thưa cô, bạn mới cứ q/uấy r/ối ở phía sau, làm ảnh hưởng đến việc học của em!”

đẩy gọng kính sống mũi: “Minh Kiều Kiều, ra .”

02

Giờ học ở trường sớm, tôi chưa kịp ăn .

một lúc thì tôi đói.

Trong lớp, viên đang giảng bài say sưa.

Tôi nghĩ, bây giờ gõ cũng không tiện.

Tôi bút viết một mảnh giấy dán lên .

“Thưa cô, em ăn xong quay lại .”

Trong căn tin đang dọn dẹp, chỉ còn lại một quầy bán ăn chưa bán hết.

Đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh rán chiên. Vỏ giòn tan, nhân bên trong mềm mịn.

Ăn đến mức tôi lấp lánh, tiếc là chỉ còn hai cái. Tôi vừa đi vừa ăn, không để ý đâm sầm vào người ta.

Đường bột dính đầy lên ngực người .

Tôi vừa ngẩng đầu lên, cái bánh rán xẹp lép trong tay tôi bị người đối diện giật .

“Bánh rán chiên, chia cho tao một miếng.”

Tôi lại bố tôi nói mọi người ở đây đều sống rất khổ.

Thật sự rất khổ, người này trông như sắp chet đói vậy.

Nhìn anh ta ngấu nghiến ăn xong, tôi đưa nốt cái bánh rán còn lại cho anh ta.

Người nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ.

“Mày không sợ tao à?”

Tôi lắc đầu.

“Mày đang lòng tao à?” Người nghe có vẻ tâm trạng hơi tốt.

Tôi lại lắc đầu.

“Tao chỉ bị hạ đường huyết , chuyện hôm nay mày dám nói ra thì mày chet chắc.” Người có vẻ tâm trạng lại xấu đi, giọng điệu hung dữ.

Tôi đầu.

, nể tình mày hiểu chuyện như vậy, sau này ở trường tao bao che cho mày.”

Tôi lại đầu, lát sau nghi hoặc ngẩng lên: “Anh là ai vậy?”

Người này hoàn toàn nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến nghiến lợi: “Mày nói mày không biết tao là ai?!”

“Không biết tao là ai?!”

“Tao là ai?!”

Người này thật đáng thương, hỏi một người lạ mình là ai.

“Anh bị mất trí à?”

“Đừng sợ, anh mở điện thoại tìm kiếm bố mẹ đi, họ biết anh là ai.”

Tôi đưa tay ra hai viên kẹo đào, đặt vào lòng bàn tay anh ta.

“Tôi ra lâu rồi, không thể ở lại cùng anh tìm bố mẹ được nữa. Thật sự không ra thì anh có thể đi khám bác sĩ, chúc anh sớm bình phục.”

03

chủ nhiệm vốn không mảnh giấy tôi dán , chủ nhiệm kiểm tra lớp đã .

Chủ nhiệm giận dữ: “Học sinh trốn học đi ăn! ngông cuồng! ngông cuồng!”

Học sinh thì ông không dám đắc tội, còn “trâu ngựa” thì có thể tùy ý xử lý.

chủ nhiệm giận dữ nhẹ.

Một tuần dọn dẹp nhà vệ sinh bị dồn hết lên đầu tôi. Cùng với cây lau nhà, chổi, còn có cái khăn lau bảng bục giảng, và tập bài tập trong tay tổ trưởng.

Tôi lại nguyên tắc kết bạn bố tôi nói.

“Đối xử chân thành, sẵn lòng giúp đỡ người khác.”

Vậy thì, tôi đi đổ cũng được.

Tôi kéo thùng đi về phía nhà vệ sinh, nam sinh cười nghiêng ngả buổi đi tới.

“Minh Kiều Kiều không, tao giúp mày một tay.”

Anh ta khỏe lắm, nhấc bổng tôi như nhấc con gà con vào nhà vệ sinh nam. Phía sau còn có vài nam sinh giúp tôi cầm thùng và dụng cụ vệ sinh.

“Cảm ơn các cậu, lúc nào rảnh mời các cậu đến nhà tôi chơi.”

Xung quanh lại một trận cười lớn.

tôi dọn dẹp nhà vệ sinh nữ…”

Chưa nói hết câu, tôi bị một cú đá mạnh vào bụng, cả người trực tiếp ngã vào nhà vệ sinh nam. Cảm giác đau đớn bùng phát từ sâu bên trong cơ thể, kèm theo nội tạng cũng đau run rẩy.

Đám đông lộn xộn ban đầu lập tức chạy tán loạn, có người còn chưa kịp kéo quần lên, cứ thế chạy ra .

Quần áo dính chất lỏng sàn nhà, một mùi khó chịu. Dụng cụ vệ sinh đến bị vứt rải người tôi.

Mùi hôi lẫn với mùi tanh.

Tên nam sinh đá tôi ngồi xổm xuống, bịt mũi, nở nụ cười không mấy thiện ý: “Thật thối , Minh Kiều Kiều, mày là ngốc à.”

ngốc thì ở nơi thích hợp cho ngốc.”

Đám người trước , tiếng cười đầy ác ý.

Tôi không hiểu ác ý vô cớ từ đâu có, chỉ biết là một mình tôi đ/ánh năm.

Thành tích chiến đấu trước đây của tôi là thắng lợi 100%.

04

Tôi chống tay xuống sàn nhà dậy. Dùng sức đạp mạnh vào cây lau nhà dưới chân, chỉ còn lại một cái cán gỗ nắm chặt trong tay.

“Ồ, còn có thể dậy, xem ra anh Thịnh đã biết thương hoa tiếc ngọc rồi.”

Tên nam sinh dẫn đầu được gọi là anh Thịnh dùng lưỡi đẩy vào má trái.

“Hừ, mày nghĩ tao giống mày à, chỉ cần chọc một là ngã lăn ra, chán lắm.”

Anh ta khoanh hai tay vào nhau, cử động cổ tay.

“Này, Minh Kiều Kiều, mày muốn thuốc men một vạn, hay mười vạn, anh đây có thể quăng vào mặt mày…”

Chưa nói xong, nắm đ/ấm siết chặt theo một luồng gió đ/ánh vào mặt Triệu Gia Thịnh.

Nửa cái lẫn máu bật ra khỏi miệng anh ta. Vẽ một đường parabol hoàn hảo, rơi vào chỗ chất lỏng không rõ.

“Anh cái con khỉ nhà mày!”

“Triệu Gia Thịnh, mày dám động vào người của tao, chán sống rồi à.”

Cậu nam sinh giật bánh rán của tôi buổi đá vào chân Triệu Gia Thịnh.

Đầu gối va vào gạch nền phát ra tiếng “cộp” nặng nề.

“Xin lỗi!”

“Xin… xin lỗi, anh Niên… tôi không biết đây là…”

“Bây giờ biết cũng chưa muộn! Xin lỗi nhầm người rồi!” Cậu nam sinh lại đá vào chân kia.

Triệu Gia Thịnh quỳ rạp trước mặt tôi.

“Đúng đúng đúng… xin lỗi chị Kiều!”

Tôi nhíu mày, ra một tờ giấy trong túi nhặt cái lên, đi đến trước mặt Triệu Gia Thịnh.

“Tôi không là chị của cậu, và, trả cho cậu.”

Tôi bóp cằm anh ta, chỉ dùng một lực, tiếng trật khớp rất nhỏ, chỉ có hai chúng tôi nghe . Tôi dùng giấy vệ sinh kẹp cái gãy, trực tiếp nhét vào miệng anh ta.

Những người xung quanh gần như té đái.

“Anh Niên, anh Niên, Kỷ Hứa Niên! Hai nhà chúng ta là thế giao, đ/ánh tôi, bố tôi đi tìm anh đấy.”

“Xì, nói nghe cao thượng thế, nhà mày còn dựa vào nhà tao cung cấp hàng đấy.”

“Anh Niên, anh Niên, tôi có không núi Thái Sơn, đ/ánh đ/ánh đ/ánh đ/ánh nó đừng đ/ánh tôi nữa!”

“Ồ, cũng đi khám , cứ ăn một cú đ/ấm trước đã.”

“Anh Niên! Chúng tôi không dám nữa, không dám nữa.”

“Hừ.” Kỷ Hứa Niên khẽ hừ một tiếng, sau lưng tôi.

“Người thì chúng mày cũng đã rồi, từ hôm nay trở đi, đây là bạn gái của tao, đứa nào bắt nạt cô ấy nữa là gây sự với tao đấy!”

“Cút!”

Vài nam sinh kéo Triệu Gia Thịnh đang nằm đất, loạng choạng chạy ra .

Nhà vệ sinh trở yên tĩnh.

“Cảm ơn cậu, Kỷ Hứa Niên.”

Đây là lần đầu tiên tôi biết tên anh ta.

“Không có gì, Minh… gì ấy nhỉ, Minh Kiều Kiều?”

Tôi đầu.

“Sao cậu cứ đầu mãi thế.” Kỷ Hứa Niên nắm cái cán gỗ trong tay tôi, dùng một lực ném thẳng ra .

Rồi ghét bỏ phủi tay, “Con gái con đứa đừng cầm mấy thứ dơ bẩn này.”

“À, tên cậu viết thế nào?”

“Minh trong minh thiên, Kiều trong một nữ một kiều mộc.”

05

Kỷ Hứa Niên không có bạn bè trong trường.

Dựa vào nắm đấm, anh ta đánh cả hiệu trưởng, đánh cả bạn học. Bố anh ta là cổ đông lớn, mọi chuyện cuối cùng đều chìm vào quên lãng.

trong ngôi trường này, những người kiêng dè anh ta và những người thích anh ta, là 50/50.

Chiều cao 189cm, đi kèm với đôi hoa đào xinh đẹp. Tính cách như một tên côn , đi kèm với sự giàu có của một gia đình có .

Ngoại trừ học hành hơi kém, người này có số phận tốt đến mức tối đa.

Sau khi đánh Triệu Gia Thịnh, tôi gọi điện cho bố.

“Bố ơi, con đánh người rồi, bố cho con ít thuốc men đi.”

“Đại tiểu thư của bố ơi, sao ngày đầu tiên đã động tay động chân rồi, người ta bị thương nặng không con?”

“Rụng một cái .”

“Họ nói mình bồi thường bao nhiêu không?”

“Không, …”

Tôi định nói cho một triệu, lại đến lời Triệu Gia Thịnh nói trong nhà vệ sinh. Anh ta muốn đánh tôi, chỉ muốn cho một vạn hoặc mười vạn.

Tôi hơi bực mình: “Bố ơi, không cần chuyển cho con nữa, cho nó một vạn , con muốn quăng vào mặt nó.”

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện có theo cảm xúc.

Bố tôi nghe xong nước lưng tròng, quăng! Quăng cái thật lớn!

“Bố tặng thêm cho nó một cái cờ khen nhé!”

“Không được!” Tôi nghiêm nghị từ chối.

, có thể tặng cờ khen cho Kỷ Hứa Niên.”

Cờ khen được làm rất nhanh, nói xong buổi , buổi trưa đã được gửi đến. Bố tôi có cuộc họp khẩn, bay ra nước rồi, nhờ chú tài xế đến.

Tôi không tìm Kỷ Hứa Niên ở đâu, đã treo cái cờ khen ở quầy bán bánh rán chiên.

Khung cảnh bỗng trở rất kỳ quái.

Ba chữ “Bánh rán chiên” đi kèm với “Mày đúng là thằng đỉnh của chóp”, khiến cho quầy bánh rán chiên hôm chật cứng người mua.

Tùy chỉnh
Danh sách chương