Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Ta còn chưa kịp hạ .

Giang Tẫn Trì liếc về hướng ta chỉ, ánh trầm xuống, lạnh mức khiến người ta run rẩy.

Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội.

Bất chợt ta nhớ — ngoài việc hắn là một “tên thô kệch” ra, thì đối với ta, hắn luôn nhẫn nhịn.

Mỗi lần ta giận dỗi, cắn lên người hắn trút giận, hắn đều bất động để mặc ta cắn.

Thậm chí trên người hắn vẫn còn mấy vết răng của ta.

Hơn nữa, ta , ta biết rõ hắn chẳng những không phải “tên thô kệch”, mà còn nắm sinh mạng phủ Quốc Công.

Ta bỗng đổi giọng, Cẩm Tố nói:

“Ngươi qua đây bóp vai ta một .”

tiểu thư dạo cưỡi ngựa lâu quá, mệt c.h.ế.t đi .”

như bùng nổ:

【Cái quái đây? Sao tự dưng không đi theo kịch ?】

【Suýt nữa nữ chính đã đưa bên nam chính rồi! Cái ả bị làm sao vậy trời, để yên mà nhanh chóng biến đi không?】

【Đừng lo, kiểu nữ phụ đỏng đảnh như cô ta chắc chắn coi thường nam chính thôi. Cô ta chỉ mong làm thế tử phi, rồi sớm muộn đá hắn đi!】

【Ừ, càng tốt, để nam chính chất ích kỷ kiêu ngạo của cô ta, càng thêm hận thấu xương. Nhờ thế mới làm nổi bật nữ chính dịu dàng tình nghĩa chứ!】

những dòng bình luận nhảy lên liên tục, ta chợt khó .

Ta là đại tiểu thư, chúng nó đang dạy ta phải làm à?

ta đá Giang Tẫn Trì? Ta cứ không đá đấy!

Ta còn

Ta bước trước hắn.

Gương Giang Tẫn Trì lạnh lùng căng cứng, đường viền hàm siết chặt, sâu thẳm ánh lên tia cười nhạt đầy nguy hiểm:

“Đại tiểu thư đã khôi phục thân phận cao quý.”

“Không vứt bỏ ta… là vì nghĩ ra cách nào để nhục mạ ta hơn sao?”

“Đúng là nghĩ ra rồi.” Ta kiêu ngạo vòng qua cổ hắn, ép người đàn ông cao lớn cúi xuống.

“Tối nay… phòng ta tìm ta.”

05

Không phải là cái tát hay lời châm chọc như ta tưởng tượng.

Giang Tẫn Trì rõ ràng sững người thoáng chốc.

đen sâu ấy hiện lên một tầng u tối dày đặc, tiếng thở của hắn bỗng nặng nề hẳn…

Ngay vành tai màu mật ửng đỏ, trông cứ như một con dã thú đột nhiên chủ nhân xoa , nhịn không nổi mà vẫy đuôi.

“Đêm nay… nàng còn ta?”

“Không định đuổi ta đi nữa sao?”

Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn mức gợi cảm, xen lẫn không dám tin.

Ta bực bội cắn môi, quát nhẹ:

“Ngươi không hầu hạ ta sao?”

“Hừ, to gan thật đấy!”

“Giang Tẫn Trì, dù ngươi là một con ch.ó biết cắn người thì của tiểu thư… chỉ phép phục tùng chủ nhân !”

nổ tung:

【Nữ phụ đang chơi trò tự hủy à! Dám gọi Nhiếp Chính Vương là cơ đấy!】

【Nam chính sao không phản bác? Còn đỏ tai, trông như đang âm thầm hưởng thụ nữa kìa, để mặc ả ta sỉ nhục ngay trước nữ chính bé bỏng!】

【Nữ chính bên cạnh đau lòng quá, vẫn luôn về phía nam chính. Nam chính mau cô ấy đi! Việc phải làm ả nữ phụ độc ác đó? Khôi phục thân phận Nhiếp Chính Vương, xử trảm phủ Quốc Công đi!】

【Bình tĩnh! Đêm nay kiểu nữ phụ làm càn, tưởng nam chính là tên sơn tặc nên tha hồ bắt nạt. Nhịn qua đoạn đi, sắp tới là đoạn ngọt ngào của nam nữ chính và trả thù nữ phụ rồi!】

Để xác minh những lời mấy dòng chữ kỳ lạ kia.

Để xem Giang Tẫn Trì thực sự là Nhiếp Chính Vương ẩn mình hay không.

Buổi tối.

Ta sai Giang Tẫn Trì quỳ một gối xuống để rửa chân ta.

Nếu hắn thật sự cao quý như lời đồn, hẳn sẽ không nổi nỗi nhục .

thở phào:

【Biết ngay mà, nữ phụ ngu ngốc lên cơn kiêu căng, bắt nam chính rửa chân mình!】

【Nhưng ta tội nam chính quá… đường đường là Nhiếp Chính Vương sao thể làm việc ?】

【Không sao đâu! ấy sớm muộn sẽ đích thân c.h.é.m nữ phụ thôi… nhẫn nhịn vì đại cục đấy!】

【Hắn đang diễn thôi! Ai còn tin hắn tình cảm nào với nữ phụ thì đúng là đất!】

Tầm rời khỏi , ta bỗng nghẹn nơi cổ họng.

Một ngọn lửa nhỏ kèm theo cảm giác chua xót khó tả bùng lên ngực.

Tức giận, khó , xen lẫn hoang mang.

Ta cố ý đá đổ chậu .

rửa chân văng đầy người Giang Tẫn Trì.

Làn tóc đen của hắn ướt sũng, những giọt lăn dài trên gương sắc lạnh tựa tạc tượng, men theo yết hầu chảy xuống sâu tận nơi lồng n.g.ự.c rắn chắc.

Chiếc áo vải thô dính ôm sát lấy từng múi cơ cuồn cuộn.

Tim ta đập loạn lên, nóng bừng lan khắp cơ thể.

Mỗi lần ta ỷ vào thân phận thiên kim để ức h.i.ế.p hắn, khi đối diện với u tối, kìm nén như dã thú của hắn, bốn chi mềm nhũn, không nhấc nổi.

Giang Tẫn Trì đứng dậy.

chảy ròng ròng từ cơ thể hắn, nhưng hắn không hề cúi lấy một lần.

Hắn từ từ tiến gần.

Hơi thở nóng bỏng, áp lực dày đặc phủ lấy ta.

cánh rắn chắc, gân xanh hằn rõ, chống lên hai bên giường, khiến ta rơi vào thế bị vây hãm, không còn đường thoát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương