Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vi Vi tiếp tục nói: “Thấy tôi có làm việc ty của Tống Thành, trong lòng cô khó lắm đúng không?”
Có gì mà khó chứ? lương của cô là do móc túi trả.
“Chúng tôi có kề vai chiến đấu ty, còn cô có nhà, muốn gặp anh ấy còn phải được anh ấy đồng ý mới được .”
“Cô có thế thôi.”
Nhìn ánh mắt đắc ý của Vi Vi, tôi muốn lật tung của cô ta lên bên trong rốt cuộc có phải là bọt biển không.
“Nếu hôm nay tôi nói muốn đuổi việc cô, cô có giữ được cô không?”
“Ding!”
Thang máy dừng , cửa mở .
Tôi tay bên ngoài, mỉa mai: “Nên đi đâu đi đi.”
Vi Vi tức giận đỏ , trừng mắt nhìn tôi một rồi bước khỏi thang máy.
Tôi thở dài, lắc , mà không có óc nhìn kiểu gì thấy ngu ngốc.
Đưa liệu cho Tống Thành xong, tôi kể cho anh nghe chuyện này.
Vẻ của Tống Thành khó tả: “Có phải lúc Vi Vi sinh đã quên mang theo não không vậy?”
Tôi không nói gì Vi Vi nữa, thuận miệng hỏi tập liệu: “Đây là liệu gì vậy, sao gấp thế?”
Tống Thành nói: “Dự mới, nửa năm sau có kiếm được hay không nhờ vào dự này.”
Tống Thành có ý định giải thích dự mới nửa năm sau cho tôi, nhưng bị tôi vô tình cắt ngang: “Anh nói này, giống như việc em bắt anh đoán màu son của em là màu gì vậy.
“Thôi chúng ta buông tha cho nhau đi.”
Tôi mở hộp cơm tình yêu cho Tống Thành, nhận được lời khen ngợi hết lời của anh, anh còn nói:
“Em tránh xa nhà bếp , đó là hạnh phúc lớn nhất của nhà bếp.”
“Em nhìn quả cà này ? Nó đã trải qua một mùa hè chờ đợi, nảy mầm kết trái, không phải để biến thành một đống hỗn hợp cháy đen đâu.”
Tốt lắm, hoàn toàn dập tắt ý định nấu ăn của tôi.
“Sau này cơm do anh làm!”
“Em nói câu này, cứ như trước đây không phải anh làm vậy.”
đúng thật.
11
Mấy ngày gần đây, Tống Thành rất bận rộn.
Anh đích thân dẫn đội, dồn hết tâm sức cho dự nửa năm cuối năm.
Trước ngày đấu thầu, anh bảo tôi mang một tập liệu từ nhà , vẻ gấp gáp, dặn tôi đưa thẳng vào phòng họp.
Lúc tôi ngoài chạm đang bưng cà phê.
“Chị dâu? đưa liệu cho anh Thành à?”
“Ừ.”
Tôi gật , lướt qua anh ta.
Tối nhà, Tống Thành hiếm khi lộ vẻ khó , anh rất ít khi mang cảm xúc việc nhà, hôm nay trông có vẻ thật sự bực bội.
“Sao vậy? Không thuận lợi à?”
Tống Thành múc cho tôi bát canh: “Không có gì, anh mong tập liệu em mang hôm nay sẽ không bao giờ phải dùng .”
“Không em phải chạy một chuyến?”
“Đó là liệu giả, làm cho khác thôi.”
Rõ ràng, “ khác” đây là anh em tốt của anh, .
Tống Thành cười khẩy: “ đang liên lạc với ty đối thủ.”
“Anh không không đề phòng hắn, nếu dự này đổ bể, anh sẽ mất trắng.”
Tôi vỗ vai anh: “Mất mất thôi, em có chút .”
“Anh là loại ăn bám sao!”
Tôi gật : “Vậy được, em có chút , em muốn tự tiêu.”
Tống Thành cuối cùng mỉm cười: “Không sao, của anh cho em tiêu.”
Hôm sau, Tống Thành đi từ sáng sớm.
Mười giờ bắt đấu thầu, không hiểu sao tôi nhà mà thấy hồi hộp.
Mười giờ mười lăm, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
“Tô Tiếu Ngữ, chồng cô sắp mất trắng rồi.”
Là Vi Vi dai như đỉa đói.
Tôi lập tức bật ghi âm cuộc gọi, kẻ ngốc nào chưa gì đã vội khoe khoang không nhiều, bắt được một tên tính một tên.
“Có tôi phát trực tiếp cho cô không? Tống Thành phá sản thế nào.”
“Trước đây các sỉ nhục tôi như thế nào, sau này tôi sẽ khiến các phải gấp trăm ngàn lần!”
“Lần này, tôi sẽ lấy tất cả những gì thuộc tôi.”
Tôi cạn lời hỏi cô ta: “Cô với học được trò gì vậy?”
“Biến hình video ngắn à? Có tôi lồng tiếng cho cô không?”
“Não không dùng có hiến cho .”
Nói xong tôi cúp máy, với Tống Thành lâu, khả năng mỉa mai của tôi tăng lên chóng .
Một giờ chiều, Tống Thành gọi cho tôi.
“Vợ à, chút lẻ của em cứ tự tiêu đi, bên anh mọi chuyện thuận lợi, chờ chồng kiếm cho em tiêu nhé!”
12
Tôi gửi đoạn ghi âm cho Tống Thành, anh nhận được nhưng không nói gì, mãi tối muộn mới nhà.
“Vợ à, tập liệu kia bị đổi thành giấy trắng rồi.”
Tôi không biết an ủi anh thế nào, lặng lẽ rót cho anh cốc nước ấm.