Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa dứt lời, bản nhạc quen thuộc vang , truyền bên tai.
Giống như chiếc đĩa nhạc xưa cũ, bắt quay, vừa thanh tao vừa dễ nghe.
Từ ánh đèn, tấm lụa đỏ chậm rãi bay xuống, Trương Trình Vũ ngẩng , tấm lụa đỏ rơi xuống mặt cậu .
Khoảnh khắc ngã xuống đất, cậu đột nhiên nhớ về hồi cấp 3, cậu và vài bạn cao ráo lớp đùa giỡn dồn Trình vào góc và đeo lụa đỏ cho Trình .
“ …”
“Trình giống con gái, trùm , để bọn tớ xem .”
“, ai tới vén trùm cho cô dâu Trình …”
Trình không ngừng từ chối: “Trương Trình Vũ, cậu thả tay ra.”
“ , nhanh , vén .”
…
“Trương Trình Vũ!”
Tôi ở dưới sân khấu hét lớn, nhưng ở trên nằm im bất động ngay chính giữa sân khấu, tôi vội lao thì bỗng luồng ánh sáng bạc lóe .
Bùm!
Đèn trần trên đỉnh Trương Trình Vũ đột nhiên n/ổ tung, cậu ngã quỵ xuống sàn.
Cả đám cưới chìm bóng tối, chỉ còn lại vài ngọn đèn nhỏ le lói trên những chậu hoa cạnh thảm đỏ vẫn đang lấp lánh tỏa sáng.
“ hay thách!”
“ , cậu gh/ét nhất ai?”
“ tôi gh/ét nhất chính Trình .”
Tôi mở to mắt, đây tôi, nhưng cũng không phải tôi.
Quá non nớt.
Đây nói hồi tôi còn học cấp ba, nói không kề giấu giếm chút kiêu ngạo .
“Vì ?”
“Bởi vì cậu … bởi vì cậu …”
“ , đừng hèn nhát nữa, nói , đây nói đấy.”
…
loạt âm thanh ồn ào vang .
Đây bữa tiệc trước lễ tốt nghiệp lớp 12 tôi.
tôi cùng nhau chơi hay thách.
“Bởi vì cậu ấy, gh/ê t/ởm!” Tôi nghe thấy nói lạnh lùng vô tình chính mình.
Những khác cũng ngẩn .
Hiện trường trở nên yên tĩnh, ngay sau truyền những tiếng thì thầm mọi .
“ , cậu nói vậy ý gì?”
“ , cậu nói rõ ràng .”
“Đừng đ/á/nh nhau… mọi …”
nói Trần Tịnh Di vang vọng tai tôi.
máy ghi âm, tiếng ném ghế, tiếng kính vỡ…
Khi tôi kết thúc chuyện như thế ?
“ , cậu còn không để tôi nói , Trình , cậu dám nói cậu chưa từng tỏ tình với tôi không?”
“ cậu lại gh/ê t/ởm thế vậy?”
“ , cậu từng nói sẽ không kể cho bất kì ai biết cả… cậu nói không giữ lời.”
…
“ , cậu hại ch*t tôi.”
“Tôi không , không phải tôi.”
“ , cậu cút .”
Tôi nhớ ra rồi, khi Trần Tịnh Di tìm giáo viên chủ nhiệm.
Hầu hết học sinh lớp 12 đều sống trường.
tôi bị thầy giáo lôi khu rừng nhỏ phía sau sân thể dục dạy dỗ trận.
Chuyện này cứ vậy mà kết thúc.