Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Ta chậm rãi quay đầu lại, thấy năm gã đàn ông bụng phình to, mặt mày hoảng loạn.
Em ta run giọng : “… là gì?”
Có kẻ c.h.ử.i thề: “Đồ khốn, Vương Chiêu Nhi, mày làm quái gì vậy?!”
Ta lạnh tanh: “Các người chẳng phải muốn ‘có ’ sao? Ta thành toàn cho. Đồ thâm độc, thì m.a.n.g t.h.a.i âm cho biết mùi. Yên tâm, nhất thời các người ch*t được đâu.”
Ta nhe răng , khiến bọn nổi da gà: “Phải chịu đủ đọa đày rồi được ch*t—giống như ta vậy.”
Nói xong, ta không buồn để ý tới bọn nữa, mà đến trước mặt mẹ, cúi đầu : “Giờ mẹ biết ta ch*t thế nào ?”
Mẹ ta mờ mịt nhìn ta, lại nhìn mấy gã kia. Ánh dần tỉnh, gật đầu rồi lại lắc.
Cuối cùng, tay run rẩy, chấm m.á.u của chính mình viết lên nền đất:
【Diệu Tổ, mau !】
【Nó không phải người!】
Chữ sai be bét.
Mẹ ta học hết lớp ba, chữ nghĩa chẳng bao nhiêu.
đời sống trong và miệng lưỡi của làng xóm, rèn cho thành người vợ “hiền lành đảm đang” đúng ý cha ta.
Ngoại trừ chuyện không sinh được trai, luôn được khen ngợi — nhưng lại không hề yêu gái mình.
Dù ta ch*t, lòng ta vẫn lạnh.
Ta túm Vương Diệu Tổ lôi đến trước mặt . Ta : “Ngươi biết ngươi là ruột của cha ta không?”
Vương Diệu Tổ giãy không thoát, kêu: “Biết! Ta biết! Mẹ ruột ta nói từ lâu! Buông ta ra đi, chị… cầu xin chị!”
Giờ biết gọi “chị”.
Ta khẩy, ném hắn xuống sàn: “Vậy ngươi có tang cho mẹ ta không?”
Hắn run bần bật, lắc đầu lia lịa: “ ta không phải mẹ ta, ta không !”
Ánh mẹ ta chợt ụp tối.
Ta tát , đ.á.n.h thức cha để ông “tham gia”: “Thế cha thì sao? Ngươi tang cho cha không?”
Vương Diệu Tổ khóc: “Nếu ông ấy mua xe, mua nhà cho ta, để ta cưới vợ, ta sẽ . Nhưng người vô dụng!”
Nực thật: kẻ nâng niu nuôi dưỡng suốt mươi mấy năm, cuối cùng lại chê vô dụng.
Ta gật đầu, như ngộ ra: “Ta có ích, ngươi bảo họ lừa ta về?”
Vương Diệu Tổ quỳ sụp, dập đầu cầu xin: “Chị, chị là chị ruột của em. Chị bảo em làm gì được, xin đừng gi*t em. Em là độc đinh của nhà họ Vương.”
Ta gật đầu — vốn định gi*t hắn ngay.
Nhưng cha mẹ ta, ta phải tiễn họ đi.
“Ta không gi*t ngươi. Nhưng ngươi phải tang cho cha mẹ — gi*t họ đi.”
Ta mỉm , dưới nhìn kinh hãi của cha mẹ, bảo: “Thế coi như là cách ‘ tang’ đấy.”
Vương Diệu Tổ rất nghe lời, nhặt cây kéo ta vứt dưới đất, tay run đến mấy lần rạch đứt động mạch trên cổ họ.
Mẹ ta ch*t không nhắm .
Trong cha ta vẫn còn ngọn lửa giận kịp tắt.
14.
Ta quay lại, nhìn mấy gã đang lén bỏ .
hoảng, hất nến trên bàn thờ văng tứ tán, mặc kệ sống ch*t của ai, co giò .
Ta không chặn — vì Thành đang cầu ta: “Xin ta, cứu cha mẹ ta ra ngoài. Vì ta mà họ làng dè bỉu suốt chục năm, bất đắc dĩ ép ta cưới. Là ta bất hiếu, vì không muốn cưới mà bốc đồng nhảy sông. Họ không sai, sai là ta.”
Lửa bốc ngùn ngụt.
Ta xách mẹ hắn tay, cha hắn tay, đưa ra cửa.
Tới ngưỡng cửa, ta : “Có cần ta quét sạch làng ngươi không?”
Oán khí của hắn không đủ, ta không thể báo thù thay.
Thành khổ, lắc đầu: “Bịt miệng được họ hôm nay, không bịt được miệng đời. Là ta quá yếu, không chịu nổi miệng lưỡi thế gian.”
Ta không nói nữa, bước ra ngoài.
Chợt nghe hắn : “Chị… chị thật sự đồng tính à?”
Ta lắc đầu: “Ta là không thích đàn ông.”
Hắn : “Ta không phải (đồng tính). Ta thích những gái mạnh mẽ hơn ta, muốn được họ ôm, yêu, nuông chiều. Nghe có vẻ ‘biến thái’ phải không?”
Không hề.
Kẻ biến thái thật sự không dễ ch*t sớm đâu — để người khác ch*t sớm.
Như cha mẹ ta, em ta và đám bạn của hắn.
15.
Trước khi , em ta ta lỡ chân giẫm gãy chân, hắn bò lê ra ngoài, vừa khóc vừa kêu cứu: “Chị ơi, cứu em! Em sẽ chuộc tội, thờ cúng cho chị, báo thù cho chị…”
Ta ngoảnh lại nhìn — rồi nhìn hắn lửa thiêu, gào khóc t.h.ả.m thiết.
Ta đặt cha mẹ Thành vào nơi an toàn thì Lưu Tiên dẫn theo sĩ tới.
Thấy lửa ngút trời, vội lôi Vương Diệu Tổ ra, đập đùi than: “Ta đi vắng tiếng, sao ra nông nỗi ! trưởng, mau nghĩ cách siêu độ đứa trẻ tội nghiệp!”
sĩ nhìn chằm chằm ta, rút gậy lôi mộc sau lưng ra: “Người thì còn siêu độ được, nữ quỷ phạm đại sát nghiệp, phải trừ ngay!”
Lưu Tiên ngăn không nổi, quýnh quáng: “Không có cách nào khiến ấy hướng thiện, tiêu nghiệp sao? Không ai vô duyên vô cớ thành lệ quỷ — đều là ép !”
sĩ không nghe, cứ đòi gi*t: “Ngươi nữ nhân tâm mềm, khó trách ra đồng mà chẳng trò trống gì!”
Ta ở trong xác, cử động chậm, không đ.á.n.h lại.
Ta quay người vào lửa.
Thành bỗng lao ra từ biển lửa, chắn trước mặt sĩ, nói: “ trải người khác khổ, chớ khuyên người khác thiện.”
Rồi hắn quay sang ta: “Chị cứ làm điều chị muốn. Chị ta — ta sẽ chị.”
Lửa hừng hực sưởi ấm thân xác lạnh giá của ta, thiêu rụi nó.
Ta hấp thu hết oán khí niêm phong trong xác, hồn trở ngưng thực, vút bay khỏi nơi đó, đuổi theo đám người của trại cai.
Ta phải nhìn thấy ch*t.