Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Con không nhớ ?” Mẹ tôi cười, “Hồi ấy người tự giới thiệu, trong tên có một chữ đồng âm với ‘’ (月), con lúc đó còn mù chữ, cứ gọi người là anh . Sửa mấy lần mà con vẫn gọi sai, cuối thằng bé đó bỏ cuộc luôn.”
Mù chữ.
Mẹ tôi hài hước thật.
Khoan, ? ?
Sao tôi lại có cảm giác bất an mơ hồ này?
Nhưng cảm giác ấy đến quá muộn màng.
Mẹ tôi nhấn chuông cửa, một dáng người cao gầy từ trong bước ra, thấy mẹ tôi thì mỉm cười: “Dì Hà, lâu rồi không gặp.”
“, anh ?”
“Ừ, là anh.” Bùi Thời Việt cười với tôi, khóe mắt cong cong, còn mang trêu chọc.
Cảm giác như sét đánh ngang tai, vừa hoang đường vừa tin.
Mẹ tôi hào hứng giới thiệu nghề nghiệp hiện tại của tôi cho anh ấy, bà không hay theo dõi tin tức về nghệ sĩ trên mạng, nên không tôi Bùi Thời Việt quen nhau.
“Dì Hà, cháu Tri Nghi quen nhau, cách đây không lâu còn hợp tác .” Bùi Thời Việt nói vậy.
Mẹ tôi khen ngợi con trai nhà người một hồi, rồi để tôi lại nhà anh làm khách.
Bùi Thời Việt rót cho tôi một tách trà, rồi ngồi xuống đối diện.
“Sao không nói gì vậy?”
Tôi nhìn anh ấy một lúc lâu, cuối hỏi: “Rốt cuộc anh nhận ra em từ lúc nào? Em chắc không giống hồi đâu nhỉ?”
Một đứa nhóc vài tuổi làm sao giống một cô gái đôi mươi xinh rạng rỡ được chứ?
“Lúc em quay show hẹn hò, anh làm người quan sát đã nhận ra rồi,” Bùi Thời Việt chậm rãi nói, “Hồi thích bọn con trai đốt phân bò, anh hàng xóm đi rửa rửa chân, tên Tống Tri Nghi, người Ngô Thành, anh chỉ mỗi một người thôi.”
“Chắc không có Tống Tri Nghi thứ hai phù hợp với tiêu chí này đâu nhỉ?”
“…”
“Vậy sau này anh giới thiệu đoàn cho em, để em đóng của anh, đều vì lý do này sao?”
Bùi Thời Việt có lẽ hiểu lầm gì đó, anh nói: “Tri Nghi, hình tượng của em hợp làm diễn viên, diễn xuất cũng có năng khiếu, anh sẵn lòng giúp em, chỉ có thể nói em may mắn, mà may mắn cũng là một phần của thực lực.”
20
Anh vừa dứt lời, tôi bật , vỗ n.g.ự.c thở phào:
“Hóa ra anh giúp em vì chuyện này, em còn tưởng anh thích em, làm em sợ chớt.”
“…”
Tôi cười với anh: “Xin lỗi nhé anh Bùi, em hiểu lầm rồi. Anh trai hơn xưa nhiều, em không nhận ra…”
“Không hiểu lầm đâu.”
Câu nói bất ngờ vang lên bên tai.
?
“Trước đây giúp em là vì quen từ , nhưng thích em cũng là thật, em có phiền nếu anh theo đuổi em không?”
Bầu không khí bỗng chốc lặng đi.
Tôi thật thà hỏi: “Rốt cuộc anh thích em từ lúc nào vậy?”
Mấy tháng vừa rồi anh còn “hành” em trong đoàn , lại nói thích em?
“Chính là trong thời gian quay vừa rồi mới chắc chắn.”
“Hả?”
Bùi Thời Việt cười: “Em xinh , đa tài, lại chăm chỉ, cảm xúc ổn định, thậm chí còn cuốn hút, thích em là chuyện gì kỳ lạ lắm sao?”
“Tính cách cũng đáng yêu .”
Gì cơ?
Anh khen chân thành quá, tôi hơi ngượng.
“Em không cần trả lời ngay đâu, em có nhiều thời gian để suy . Anh chỉ nói cho em suy của anh thôi, em là được. Theo đuổi em là chuyện anh phải lo, em không cần bận tâm.”
Tôi gần như chạy trối chêc.
Cả ngày hôm đó không dám sang nhà bên cạnh .
Đứng trên ban công nhà nhìn sang, tôi thấy Bùi Thời Việt – ngôi sao lớn ấy – chẳng kiêu ngạo, đang dọn dẹp sân nhà.
Mẹ tôi bảo từ lúc ông nội qua đời, anh chưa từng về lại ngôi nhà này.
Phải công nhận, vai rộng, eo thon, m.ô.n.g cong, nhìn từ trên cao cũng cuốn hút.
Một khi tiếp nhận hình tượng này, đầu óc tôi chẳng còn ý nào trong sạch .
Sắc , dù nam hay nữ, đều khiến người mê muội.
Nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi hợp nhau.
Suy đi lại, nửa đêm không ngủ, tôi soạn một bài văn dài gửi qua để từ chối khéo.
Người đàn ông này thực sự quá trai, gửi xong tôi còn thấy tim mình nhói lên một cái, hơi đau.
Nhưng đã vào showbiz, chỉ những người độc thân mới có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi sự nghiệp.
ngờ ngủ một giấc , mẹ tôi lên lầu nói: “Con gái, đi, cậu Bùi bảo có việc nói với con.”
Tôi bật ngay, nhìn xuống thấy Bùi Thời Việt đang ngồi ngay ngắn trò chuyện với bố tôi.
Tốt lắm, bố tôi còn lấy trà quý ra tiếp đãi anh .
Ra chỗ không có , Bùi Thời Việt nói: “Tri Nghi, tin nhắn em gửi anh đọc rồi, trước đó anh đã nói, em không cần áp lực, từ chối cũng không sao, nhưng sau này nếu cần giúp đỡ gì, vẫn có thể tìm anh.”
Sức hút của một người đàn ông thể hiện qua từng chi tiết .
Như bây chẳng hạn.
Không hiểu sao lúc này tôi còn đùa một .
Từ chối Bùi Thời Việt, chắc cũng đủ để ghi vào CV rồi nhỉ.
Nhưng như lời anh hứa, anh không làm phiền cuộc sống của tôi.
Năm 24 tuổi, những bộ tôi tham gia lần lượt lên sóng, cái tên Tống Tri Nghi đầu được đến, tôi đã có tác phẩm của riêng mình.
Công ty cũng đầu đầu tư nguồn lực vào tôi, năm đó, tôi được đóng vai chính trong một web-drama chi phí thấp.
21
Sau khi trở thành nghệ sĩ, việc xã giao là điều tránh khỏi.
Trên bàn tiệc, loại người nào cũng có.
Một cậu ấm giàu có “bao” một ngôi sao để chơi đùa, để mắt đến tôi. Lợi dụng lúc tôi uống hơi quá chén, cậu mon men lại gần, khoác vai, ôm eo.
lúc một hành lang vắng người, tôi dứt khoát nắm lấy cậu bẻ ngược ra sau, đồng thời dùng đầu gối thúc lên, cậu ấm kia đau đớn rên rỉ.
Tôi định bỏ đi thì nghe tiếng động phía trên, vừa ngửa đầu lên liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Bùi Thời Việt đỡ tôi bước ra ngoài, anh nói: “Bình thường gặp mấy tiệc rượu kiểu này, em có thể chuẩn ít thuốc giải rượu hoặc dứt khoát không uống.”
“ anh ngày trước làm nào?” Tôi quay sang nhìn anh.
Bùi Thời Việt khẽ cười: “Cũng uống như em thôi, nhưng chẳng ép anh uống .”
“Vậy là do em chưa có địa vị như anh chứ gì.”
“Cũng có thể có mà, Tri Nghi.” Anh đáp.
Anh đỡ tôi vào xe, tôi không nhịn được mà bật cười: “Anh vẫn còn thích em ?”
“Ừ.” Bùi Thời Việt vừa thừa nhận vừa thắt dây an toàn cho tôi.
Dưới sáng mờ ảo, gương mặt ấy toát lên một vẻ gợi cảm tả.
Tôi hỏi: “Nhưng trong showbiz nhiều cô gái xinh , anh không thích sao?”
Câu hỏi này khiến Bùi Thời Việt trầm ngâm một lúc, rồi anh nói: “Tri Nghi, thích là một cảm xúc riêng tư. Với anh, nó mà thay đổi được.”
“Nếu em tò mò về chuyện này, vậy trước tiên có thể nói anh nghe, em không thích anh điểm nào không?”
Tôi nhìn anh một lúc lâu mới đáp: “Em chỉ thấy không hợp thôi, anh nên…”
“Chỉ vì thấy không hợp?” Bùi Thời Việt khựng lại một , rồi lập tức hỏi tiếp, “Vậy em có thích anh không?”
Dưới tác động của rượu, tôi chẳng thể dối lòng.
“Có .”
Bùi Thời Việt cười.
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười đầy tự tin, hơi giống lúc anh đóng vai phản diện.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tôi, da tôi như bỏng, tôi định rụt lại, nhưng anh nắm chặt không buông.
“Tống Tri Nghi,” anh nghiêm túc nói, “không hợp không thích là hai chuyện khác nhau. Em đã thừa nhận thích anh, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Môi anh mấp máy, trông thật khiến người hôn.
Chỉ một lát, anh cũng nhận ra mắt tôi, anh khựng lại, khóe miệng nhếch lên.
“ hôn anh ?”
Tôi không đáp.
Bùi Thời Việt tiếp tục: “Được thôi.”
Ngôi sao nổi đình đám này hào phóng, anh để tôi hôn lên môi anh, mềm mại như tưởng tượng.
Tôi thoáng chốc mất ý thức.
Sáng hôm sau tỉnh trong nhà anh, tôi hơi mơ màng.
Căn phòng bài trí xa lạ, tôi bước ra phòng khách, thấy Bùi Thời Việt đeo tạp dề bận rộn trong bếp, toát lên vibe “chồng đảm” cực mạnh.
“ rồi ?” Bùi Thời Việt nhắc tôi, “Còn nhớ tối qua đã nói gì với anh không?”
Ký ức ùa về, nụ hôn ướt át triền miên trong xe tối qua đã cướp đi lý trí của cả hai, tôi đã đồng ý bên Bùi Thời Việt.
Cứ đồng ý.
Chỉ để hôn anh thêm lần .
Sau đó trên sofa phòng khách nhà anh, tôi đè anh xuống… lại hôn thật lâu.
Cảm giác tê dại ấy lại trào lên, tôi thậm chí thấy hơi chóng mặt, vô thức ngước nhìn môi anh.
Hôn thích thật đấy.
“Chấp nhận không?” Bùi Thời Việt tiến lại gần nhìn tôi, “Bạn gái.”
“Hay là em anh lợi dụng lúc em say?”
Tôi im lặng, tối qua hình như tôi mới là người “lợi dụng” thì hơn.
“Chấp nhận.”
Bùi Thời Việt gật đầu: “Vậy được, anh lấy kem đánh răng cho em rồi, đi đánh răng rửa mặt đi.”
Thoát ế hơi đột ngột, tôi chưa kịp thích nghi, rửa mặt xong bước ra, Bùi Thời Việt hỏi tôi đang ngẩn ngơ gì.
“Thấy không thật lắm.” Tôi thành thật đáp.
“Không thật ?” Anh bất ngờ cúi người xuống, không báo trước hôn lên môi tôi, nụ hôn ướt át ập đến, ký ức tối qua càng thêm sống động, chỉ khác là lần này người chủ động đã đổi vai.
Cái ôm là thật, nụ hôn cũng thật.
Tôi vụng về đáp lại, nhanh chóng nhịp, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp.
“Thật chưa?” Bùi Thời Việt hỏi.
Tôi gật đầu dưới nhìn của anh.
Sau đó, Bùi Thời Việt đưa qua, chậm rãi cài lại chiếc cúc áo bung ra trong lúc lộn xộn.
Động tác của anh từ tốn, nhưng tôi lại thấy một sự mập mờ dày vò tả.
Mối tình này đầu mà chẳng có dấu hiệu nào, không lâu sau, tôi vào đoàn , trong thời gian đó, tôi lướt thấy một bài phỏng vấn của Bùi Thời Việt.
Về chuyện tình cảm cá nhân, lần đầu tiên anh trả lời: “Có rồi, thích, không phải cô ấy thì không được.”
Netizen bình luận: [Một ông chú lớn tuổi thoát ế xong chỉ tuyên bố với cả giới.]
Fan thì vừa khóc vừa chúc phúc.
“…”
Năm 25 tuổi, web-drama tôi tham gia bất ngờ bùng nổ, mang về cho tôi lưu lượng, kịch bản gửi đến tôi cũng nhiều hơn.
Cuối năm đó, tôi chụp ảnh Bùi Thời Việt về quê ra mắt gia đình.
khăn lắm mới mời được những người bạn tham gia show hẹn hò năm xưa về quê chơi.
Họ đến nơi, không hiểu sao ngẩn ra thật lâu.
“Tri Nghi, căn biệt thự độc lập mấy trăm mét vuông trong nhà này là ‘nhà quê’ mà em nói ?”
“Mấy nông trại bên kia với đàn dê , bò trên núi là ‘chăn bò thả dê’ mà em kể á?”
“Anh hàng xóm ám ảnh sạch sẽ chứng cưỡng chế là Bùi Thời Việt? Còn là người yêu hiện tại của em?”
“ thôn em cũng có một biệt thự hả?”
Thì sao chứ?
Kỳ vọng của họ về nông thôn có vẻ hơi khác với nhà tôi thì phải?
22
Show hẹn hò ngày ấy đã quay đến mùa thứ tư.
Mùa đầu tiên xuất hiện một cặp đôi không với giá trị cốt lõi của chương trình là Trang Linh Khương Thời Uyên.
Đạo diễn không tin tà, kết quả mùa hai lại ra một cặp đôi nam nam, mùa ba thì không có cặp nào luôn.
Dân mạng xem như trò vui.
Nhờ độ hot ổn định, chương trình kéo dài đến mùa thứ tư.
Đạo diễn cũng cứng đầu, vẫn kiên trì không dùng kịch bản.
Sau khi chuyện tình của tôi Bùi Thời Việt lộ ra, đạo diễn chẳng màng đến thân phận lúc chúng tôi tham gia chương trình, phấn khích phát biểu: “Chương trình của chúng tôi cũng có cp nam nữ nhá!”
(Hết)