Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Huynh trưởng nắm chặt lấy cánh mụ ta, lạnh lùng khẩy: “! Ngươi theo ta đến ngự thư phòng ngay lập tức! Ta sẽ đích tìm bệ hạ mà lý lẽ rõ ràng! Thôi ta làm gì có lỗi với Lý các ngươi? Hay là Thôi ta còn nợ nần gì Lý các ngươi sao? Bảo bệ hạ hạ chỉ ban chúng ta hòa ly! Ta sẽ dẫn muội muội ta rời khỏi cái nơi này!”
Mụ ma ma kia nghe vậy thì hoảng hốt vô cùng, vội vàng giằng mình , nịnh nọt nói: “Thôi tướng quân xin bớt giận! Xin bớt giận! Lão nô cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, phụng mệnh làm việc mà thôi!”
“Hừ!” Huynh trưởng hất mạnh mụ ta , lạnh lùng nói: “Về bẩm báo với chủ nhà ngươi! ta lâm bệnh nặng, cần về tận hiếu bên giường!”
Nói xong, huynh trưởng liền dẫn ta rời khỏi cung. Các ta sau khi tin ta hồi phủ Định Quốc Công, mỗi sau khi tan học đều trở về phủ để nghỉ ngơi cùng ta.
Toàn bộ phủ Thái rộng lớn, đây chỉ còn Lý Trường Ninh và nàng kia.
Ta không hề vội vàng, người đang sốt ruột bây là Hoàng hậu. Chu Cẩm Lan mang bánh ngọt đến quân doanh biếu Lý Trường Ninh mấy liền, nhưng vẫn thể danh ngôn thuận bước chân vào phủ Thái .
Bây nhìn Thái và ả nhân xuất hèn kém, còn từng gả , quấn quýt mật ngọt bên nhau như vậy, lẽ không nên sốt ruột sao?
Lý Trường Ninh có đến phủ Định Quốc Công thăm ta vài lần, muốn đón ta trở về, nhưng thấy ta quả thật đang bệnh, nên đành quay về.
Đợi đến khi hắn vừa rời , ta liền ha hả, bế cháu lên cưỡi ngựa, trông thật là tráng kiện, tràn đầy sức sống.
thứ hai sau khi ta hồi phủ, ngang nhiên trèo lên chiếc giường mà trước đây ta vẫn ngủ.
Lý Trường Ninh giả vờ mơ màng, gọi vài tiếng tên ta: “Ngọc Xu… là nàng sao?”
thẹn thùng đáp lời, “Là thiếp… điện hạ…”
Hai người ân ái mặn nồng, đắm chìm trong hoan lạc, còn đến thế gian là gì.
Những Lý Trường Ninh quân doanh, trong phủ chỉ còn ta và , nàng ta cũng đến gây sự, tìm cách chọc tức ta.
Lúc thì khiêu khích, lúc thì khinh miệt, nhưng đều không thể khiến ta nổi giận.
Nàng ta khinh miệt nhạo ta: “Sự tồn tại điện hạ, vốn dĩ chỉ là để yêu ta mà thôi. Ngươi có cố gắng thế cũng thể tranh được.”
Ta dịu dàng rót chén trà nóng ả, thản nhiên đáp lời: “Ta chưa từng có ý định tranh giành sự sủng ái chàng.”
Thứ mà ta tranh giành, là vinh quang tộc, là quyền lực nắm giữ trong , là tiền đồ xán lạn hai đứa ta.
Đáng tiếc, nàng ta vĩnh viễn thể thấu hiểu được. Nàng ta đắc ý khoe khoang với ta. Thế giới mà ta đang sống đây, hóa là do tạo vật chủ đặc biệt tạo chỉ dành riêng nàng ta.
Nàng ta là trong truyện, còn Hàn Sơn là nam , Lý Trường Ninh thì chỉ là nam luôn yêu nàng ta sâu đậm.
Ta hiếu hỏi nàng ta câu: “Vậy ta là gì?”
Tuy rằng Khổng không bàn đến những chuyện quái dị, thần thánh, nhưng thường, những chuyện lạ ta thấy cũng không ít.
Nàng ta hừ lạnh tiếng, khinh thường liếc nhìn ta: “Ngươi? Ngươi chỉ là độc ác, cuối cùng bị ngũ mã phanh thây, c.h.ế.t không yên thây mà thôi!”
Ta: “…”
Nếu thật sự theo như lời nàng ta nói, Hàn Sơn là nam thế giới này, vậy phải hắn nên luôn xoay quanh nàng ta mới phải sao?
Sao hắn nạp thêm tiểu thiếp, thậm chí bây còn dốc sức đuổi g.i.ế.c nàng ta không chút nương ?
Nàng ta có hay không, nếu như không có ta , nàng ta sớm c.h.ế.t dưới kiếm Hàn Sơn rồi.
Thật là, đến chút tự mình cũng không có.
Chu Cẩm Lan cũng không chịu thua kém, cũng đến phủ Thái tìm Lý Trường Ninh. Vừa đến chưa được bao lâu, nàng ta vênh váo cái vẻ cháu Hoàng hậu, khuê nhà quyền quý, sức sỉ nhục .
“Loại nhân không giữ đạo hạnh, địa vị thấp kém như ngươi, cũng dám tranh giành vị trí trắc phi với ta sao?”