Đành Buông - Chương 04
“ tôi ở gần , tôi đưa cô băng bó vết thương.” Tần Niệm Dư nói.Tần Niệm Dư đưa Giai Giai cô, cô lấy đồ băng bó vết thương lại cho cô , nhìn nhìn lại cô cảm thấy người phụ nữ trước mắt quen mắt. Giai Giai đưa mắt nhìn xung quanh khắp căn , nhìn Tần Niệm Dư nói.“Tôi không , cảm ơn cô nhiều, phiền cô quá.”“Phải là tôi xin lỗi cô nhiều mới phải, à cô ngồi chơi tôi lấy cho cô.” Giai Giai thấy Tần Niệm Dư , cô dạo khắp căn tình cờ thấy bức cưới của Tần Niệm Dư Thẩm Mục Hàn, bức hai người họ mỉm cười vô cùng hạnh phúc, trông xứng đôi.Cô đưa tay lên vuốt ve gương mặt Thẩm Mục Hàn, mắt rơi . Nếu như … nếu như ngày cô không rời , liệu bây giờ người bức liệu phải là cô không, nhưng tất cả quá muộn.Đột nhiên Giai Giai nghe giọng nói của Tần Niệm Dư bất ngờ, cô lấy hết bình tĩnh lau mắt, quay người lại mỉm cười nhìn Tần Niệm Dư.“Cô đang vậy?” Tần Niệm Dư nghi ngờ hỏi.“À! Chỉ là tôi thấy cưới giữa cô chồng cô thật hạnh phúc.” Giai Giai nở nụ cười.Tần Niệm Dư bước lên nhìn bức cưới giữa cô Thẩm Mục Hàn, nở nụ cười hạnh phúc.“Đúng vậy! Hai vợ chồng chúng tôi phúc, anh luôn yêu thương quan tâm đến tôi, không những vậy chúng tôi chuẩn chào đón con đầu tiên của chúng tôi. Đời tôi gặp được anh thật là may mắn.”Nói , Tần Niệm Dư xoa bụng mình, có một sinh linh bé nhỏ chỉ còn vài tháng nữa bé đời, chào đón thế giới mới . Giai Giai ngạc nhiên, khi biết được Tần Niệm Dư có thai là điều cô không hề nghĩ tới, cô có thai như vậy Thẩm Mục Hàn có con, con của riêng họ. Vậy còn con của cô , liệu sau khi anh có con của mình bỏ rơi Gia Gia không? Sắc mặt của Giai Giai lúc tái mét .“ cô có không?” Tần Niệm Dư thấy vậy lo lắng hỏi.“À! Tôi không , tôi nhớ tôi có chút việc tôi phải . Hôm cảm ơn cô nhiều.”Tần Niệm Dư chưa kịp trả lời Giai Giai nhanh chóng rời , cô nhìn thấy thứ từ túi của cô rơi , cô nhặt lên xem thử là một tấm hình, tấm hình có một đôi nam nữ đang ôm nhau trông hạnh phúc, lãng mạng. Điều cô không ngờ tới chính là Thẩm Mục Hàn người phụ nữ lúc nãy.Rốt cuộc người phụ nữ là ai? Cô ta muốn .Đến tối, Thẩm Mục Hàn . Hôm anh đưa Gia Gia chơi nên trễ đến vậy, nhìn thấy Tần Niệm Dư , anh nhẹ nhỏm hơn nhưng lại áy náy biết cô đang mang thai, lại trễ đến như vậy.Thẩm Mục Hàn nằm lại gần Tần Niệm Dư, anh nhẹ nhàng đặt tay xoa bụng cô. có con của anh cô, thật mọng chờ bé sinh , anh ôm cô vào lòng mình.Thẩm Mục Hàn không ngờ là, Tần Niệm Dư lại chưa , cô nằm lòng anh cô nghe được mùi hoa của phụ nữ, mà mùi hoa là mùi hoa của người phụ nữ hồi sáng , rốt cuộc giữa Thẩm Mục Hàn người phụ nữ đang có mối quan hệ như thế nào.“Mục Hàn, anh chưa.”“Anh chưa , anh thức giấc .” Thẩm Mục Hàn giật mình.Anh hơi giật mình vì thường giờ Tần Niệm Dư , nhưng hôm cô lại chưa “Hôm , kế bên chúng ta có ông chồng kia lén lút giấu người vợ, có người phụ nữ khác bên ngoài lại còn có con riêng, ông ta đòi ly hôn với vợ rước người phụ nữ kia . Cuối cùng cả hai người ly hôn với nhau.”“Vậy ông chồng kia thật khốn nạn, Ng*ai t*nh lại còn có riêng.” Thẩm Mục Hàn ngẫm nghĩ.Anh dường như chột dạ, câu chuyện gần giống anh vậy tuy anh không Ng*ai t*nh, nhưng mà dường như anh thấy Tần Niệm Dư hôm hơi lạ hơn mọi ngày, chẳng lẽ cô biết điều . Có lẽ hơi anh hơi mệt nên suy nghĩ nhiều, cô biết được mọi chuyện.“Vậy nên, anh có chuyện giấu nói nhé! Đừng để một ngày nào như người vợ kia.”Tần Niệm Dư ngước lên nhìn Thẩm Mục Hàn, xem thử sắc mặt anh như thế nào.“Anh có chuyện giấu , trễ cũng nên không hướng đến con.”