Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 - Hết

ánh gã buôn người nhìn nàng ta lại giống như nhìn một món hàng.

Nàng lùn rẩy sợ hãi, : “Ngươi từng hứa… sẽ thả ta đi mà!”

Gã buôn người đá nàng ta ngã lăn, rồi bước thẳng về phía rương gỗ.

Ta thầm kêu không ổn… ca ca ta còn đang ở trong !

“Đánh nhân mà có thành toàn tâm nguyện, bản thân lại không đau, ai có cưỡng lại nổi chứ?”

Tên buôn người đắc ý rồi mở nắp rương.

Trong khoảnh khắc, không gian quanh yên tĩnh một cách quái dị.

Ta không nhìn thấy biểu cảm của gã, từ bàn tay nổi gân xanh có thấy, gã đang giận lắm.

Nàng lùn phủ phục dưới đất, không dám ngẩng đầu.

Ca ca ta cũng tỉnh lại, vừa thấy gã buôn người liền chửi bới:

“Nàng lùn ngươi bán nhà ta căn bản chẳng có tác dụng ! Đánh mãi mà chẳng phát tài!”

Gã buôn người không đáp, quay đầu kéo một người từ ngoài cửa vào.

thân ta.

Dường như người đánh, vết m.á.u khô đen bám đầy quanh miệng mũi.

Nàng lùn càng cúi đầu thấp hơn.

Gã buôn người bóp thân ta, nhét vào miệng bà một thứ .

Bà nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở miệng lẩm bẩm: “Đánh đầu nhân ngươi…”

Gã buôn người bỗng cười phá lên: “Tốt, tốt lắm!”

Ta trừng to nhìn thân, thân bà đang dần thu nhỏ lại, chẳng khác nào dáng vẻ xưa của nàng lùn.

Ca ca ta khóc lóc bò ngoài, kỳ quái thay, đôi chân hắn lại như bùn đen tan chảy, dính chặt vào đáy rương.

Gã buôn người đá nàng lùn một cước: “Cút đi!”

Nàng ta như nhận được đại xá, quên mất cả việc thân mình chẳng có mảnh vải che thân, nhìn ta một thật sâu, rồi lập tức chạy đi.

“Khoan !”

Gã buôn người gọi nàng ta lại.

Tim ta cũng khẽ thắt lại.

Nàng ta không quay đầu, vì quá khẩn trương mà giọng lên: “Có… có chuyện ?”

Giọng gã trầm xuống, lạnh như băng tuyết đầu đông: “Là ngươi dụ dỗ hắn phá giới? Hay là hắn ép ngươi phá giới?”

11

Ta chợt nhớ mọi chuyện. Cũng hiểu vì sao nàng lùn lại chủ động dụ dỗ ca ca ta, thậm chí còn van xin ta đưa nàng lên giường hắn, lại còn giả vờ như hắn cưỡng ép.

Thì , giữa nàng lùn tên buôn người có một khế ước.

nào người khác ép buộc phá giới, nàng mới được tự do.

Chân tướng có nàng ta biết rõ.

Tên buôn người tỏa khí tức lạnh lẽo khiến người khác rẩy. 

Ta thay nàng toát cả mồ hôi.

Gã tiến lại gần, nâng lên một lọn tóc đen nhánh của nàng, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.

Vai nàng lùn lên khe khẽ.

Rồi nghe gã lạnh nhạt một câu: “Cũng khôn đấy, đi đi.”

Nhìn bóng lưng nàng ta ngày một xa, hoàn toàn khuất dạng, ta mới như trút được gánh nặng trong .

Gã buôn người nhấc một cào sắt bốn răng, hung hăng đ.â.m mạnh vào rương.

Máu b.ắ.n tung tóe, tiếng thét thảm thiết của thân ca ca vang vọng khắp phòng.

Tim ta đập thình thịch, ôm ngực, không dám thở mạnh.

gã lại : “Ngươi còn chưa chịu sao?”

12

Ta siết chặt bàn tay, nghĩ bụng: “Ta vốn chưa từng làm điều thất đức, có phải sợ?”

Thế là ta đường đường chính chính bước trước gã buôn người.

Từ trong rương bốc lên mùi khai lẫn tanh máu, hôi hám nhức óc.

Ta len lén liếc nhìn một , hồn phách suýt nữa lìa khỏi xác.

Hạ thân của thân ca ca như nhân bánh chà là, nát bấy, hòa lẫn vào nhau.

chân ta không kìm được rẩy, mềm nhũn.

Khuôn gã buôn người lờ mờ mơ hồ, ta nhìn mãi chẳng rõ.

: “ thân ngươi đem ngươi đổi ta rồi.”

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mà ta vốn chẳng phải hạng có chí khí chi cao xa. 

Ta liền quỳ dưới chân gã, rặn giọt lệ.

Ta mong gã vì ghê tởm mà ta một c.h.ế.t nhẹ nhàng.

Ta không muốn kiểu hèn mọn xấu xí như vậy nữa.

Nàng lùn được tự do, lại còn xinh đẹp.

Ta vừa hâm mộ vừa đố kỵ, chẳng muốn trở thành nàng lùn thứ , để người ta xem như dị vật mà đánh đập.

: “Ngươi lời to rồi đấy. Ta vốn định làm một rương mẹ con nhân, chẳng ngờ gan ngươi nhỏ thật.”

“Dưới gốc đại thụ đầu , có một hộp. Trong hộp là phương thuốc thất truyền thuở xưa. Năm quý phi từng dùng thứ ấy. Đảm bảo ngươi dùng rồi sẽ đẹp hơn bất kỳ ai.”

là mấy câu gã để lại trước rời đi.

Ta sờ lên gương nhăn nheo của mình, trong vừa mừng rỡ vì thoát c.h.ế.t vừa mịt mù về tương lai.

Ta chưa chết. Ta cũng không biến thành nàng lùn thứ .

Nghĩ lại lời gã, không động tâm thì là giả.

Thế là, nhân lúc đêm tối vắng người, cả say giấc, ta lặng lẽ đi dưới gốc cây đại thụ.

Ta lấy tay đào mãi, bùn đất bám đầy kẽ móng, cuối cùng thực sự đào được một hộp.

Trời tiết tiết Kinh Trập se lạnh, vầng trăng lơ lửng, gió đêm thổi tung lớp bụi trên hộp.

Ta rẩy đưa tay mở nắp, thầm mộng tưởng bản thân có trở nên xinh đẹp.

Nào ngờ, đập vào chẳng phải phương thuốc, mà là một gương sáng loáng.

Mượn ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mình trong gương, tuy không gọi là xinh đẹp, cũng chẳng nỗi quá xấu xí.

Ngay khoảnh khắc , lời của ca ca, ánh ghét bỏ của thân ào ạt hiện về.

ta bỗng chốc sáng tỏ lạ thường, phẳng lặng như nước giếng mùa thu.

Gã buôn người ấy, hiểm độc gian xảo.

Gã tưởng như buông tha ta, để ta .

Kỳ thực, con đường ấy… lại chẳng dễ đi.

Ta phải tống khứ rương chứa nàng lùn ấy đi.

Giữa màn đêm, một đám mây xám mỏng lơ lửng trôi qua, che khuất vầng trăng.

Gương xấu xí trong gương khẽ nhếch môi cười.

“Hóa … là như thế này mới được ư?”

13

Về sau, ta học được nghề xay .

Lũ trẻ trong gọi ta là “ phụ Đông Thi.”

Ta vẫn xấu, diện mạo chẳng có đổi khác.

người trong lại rất thích món phụ ta làm.

Ta tích góp được một khoản tiền, đủ để lên thành đổi dung mạo, bắt đầu cuộc mới.

phụ của ta buôn bán đắt hàng, cũng có kẻ muốn bắt chước, tìm cách đánh cắp phương thức của ta.

Chẳng hạn như lão đồ tể chuyên mổ heo, trong lúc thu dọn đống ruột gan tanh hôi liền ghé tai nhắc nhở:

“Ngươi phải cẩn thận , nghe bên cũng bắt đầu làm phụ rồi!”

Ta cười nhạt, đáp: “Tiền ta để trên thớt rồi nha!”

lão đỏ bừng, né tránh ánh ta.

Ta biết lão có khác, ta chẳng đáp lại.

Bởi lẽ… chuyện vẫn chưa thành.

Hôm nay đúng tiết Kinh Trập.

Trước cửa mỗi nhà đều treo những hình nhân bằng giấy.

Lũ trẻ cầm gậy đánh loạn, vừa đánh vừa hô:

“Đánh đầu nhân của ngươi! Đánh lệch miệng nhân của ngươi! Đánh chân ngươi không có dép mà đi, từ phương Bắc chạy xuống phương Nam!”

Ta xách thịt , bước vào nhà với dáng vẻ khoan khoái.

Băng qua hành lang treo vải bông, ta đi vào hậu trù.

rương gỗ đỏ kia được ta lau chùi sạch bóng.

ta mở nắp rương, từ đám bùn lầy nhơ nhớp bên trong, đôi sáng rực bật lên.

Ta vừa ném thịt vào, vừa cầm gậy đánh. 

người lùn giành nhau miếng thịt, đánh tru tréo thảm thương.

Ta khẽ thì thầm, hệt như xưa thân ta từng lẩm bẩm:

“Đánh đầu nhân của ngươi… đánh lệch miệng nhân của ngươi…”

phụ bốc khói trắng, hương thơm ngào ngạt lan khắp .

rương nhân của ta… đang đợi một người hữu duyên tiếp theo.

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương