Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đi công với sếp, tôi lại đặt nhầm khách sạn phòng chủ đề tình nhân.
Tôi ấp úng: “… Sếp, nghe em thích.”
Sếp: “Được, tôi nghe.”
Tôi mừng rỡ, quơ chân múa tay bắt đầu thích.
Blah blah blah…
Sếp nhếch mép cười, dồn tôi vào góc tường: “Không .”
1
xấu: Sếp của công ty tôi là trai cũ.
còn xấu hơn: Khách sạn đi công lại bị đặt phòng chủ đề tình nhân.
Run rẩy, tôi bật lên.
Ánh xanh đỏ lòe khiến cả căn phòng chìm trong bầu không khí ái muội kỳ lạ.
Lê Sóc nhướn mày, ngập ngừng lên tiếng: “Đây là phòng tổng thống mà em đặt sao?”
Tôi ấp úng: “… Sếp, nghe em thích.”
Khóe môi Lê Sóc hơi nhếch lên, khoanh tay trước ngực: “Được, em nói đi.”
Nghe anh đồng ý, tôi vội vàng khoa tay múa chân bắt đầu thích:
“Nơi này rất gần công ty đối .”
Lê Sóc tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Giá cả rất hợp lý…”
Lê Sóc nới lỏng cà vạt.
“Quan trọng nhất là…”
“Hình ảnh khách sạn trên mạng và thực tế khác nhau một trời một vực hu hu hu!”
thích đến mức tôi sắp khóc òa lên.
Lê Sóc dồn tôi vào góc tường, cười như không cười: “Không .”
Tôi chớp chớp mắt, bản năng che miệng lại.
Lê Sóc đột nhiên bật cười tiếng: “Sao vậy? Tưởng anh muốn hôn em à?”
Tôi vội vàng lắc đầu phủ .
Ánh trong phòng lòe, ánh mắt Lê Sóc hơi run: “Đừng tự mình đa tình.”
Nói xong, anh đẩy cửa phòng tắm, không lâu sau bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong thấp thỏm, đừng nói Lê Sóc không , ngay cả bản thân tôi không .
Tôi và Lê Sóc chia tay được một tháng, mỗi ngày đúng vào xem trộm trang cá nhân của anh, tôi không quên được anh, nhưng anh quá bận. Thậm chí nếu không phải lần này vào việc phát hiện ra sếp là Lê Sóc, lẽ cả đời này chúng tôi khó gặp lại nhau.
Lê Sóc ra với mái tóc ướt sũng, vẻ thờ ơ: “Em ngủ tạm trên sofa một đêm.”
“Hả?”
Thấy phản ứng của tôi, Lê Sóc vẻ không hài : “Sao vậy? Em đặt sai khách sạn chẳng lẽ lại bắt tôi ngủ sofa?”
Tôi che giấu sự thất vọng trong , nở một nụ cười gượng gạo: “Đương nhiên không phải, là lỗi của em trong công việc.”
Lê Sóc “ừm” một tiếng, ngồi vào bàn sửa đổi án.
Tóc anh chưa khô, những giọt nước ướt choàng tắm, lộ ra đường nét cơ bắp trên vai.
Tôi lén nhìn thêm vài lần rồi vội vàng vào phòng tắm, hơi nước trong phòng tắm chưa tan hết, khiến đầu óc vốn đã không tỉnh táo của tôi càng thêm mơ hồ.
tôi ra ngoài, Lê Sóc đã nằm ngủ trên giường, chỉ còn lại một chiếc ngủ đầu giường.
Tôi rón rén tới, nhìn khuôn đang ngủ say của anh, bản năng đưa tay ra chạm vào tóc anh.
Quả nhiên còn ướt.
Tôi bĩu môi, thạo đặt chiếc khăn khô dưới đầu anh, nghĩ đến lúc yêu nhau trong chua xót, tôi không kìm được đưa tay muốn vuốt ve khuôn anh.
Lê Sóc đột nhiên mở mắt ra nắm lấy tay tôi, cười đầy ẩn ý: “Sao vậy? chưa quên được anh à?”
Tim tôi đập thình thịch, bản năng giật tay lại.
Không biết phải do ánh hay không, ánh mắt Lê Sóc sâu thẳm, nụ cười nhạt đi vài phần.
Tôi chớp chớp mắt, đúng lúc lên tiếng: “Em không thể ngủ trên giường sao?”
đàn ông trước chống ngồi dậy, chiếc choàng tắm rộng thùng thình đó trượt khỏi vai anh.
Lê Sóc ghé sát lại, ánh mắt chứa đựng cảm xúc khó hiểu ngày càng đậm:
“Vậy chúng ta là quan hệ gì?”
Không biết phải vì vừa ngủ dậy hay không, giọng nói của anh trầm thấp đầy mê hoặc.
“Em là…”
Nói được một nửa, lý trí khiến tôi nuốt ngược ba chữ “ gái” vào trong.
Tôi nhanh chóng chuyển hướng, nghiêm túc nói:
“Nhân viên tốt của anh!”
Lê Sóc đưa đầu lưỡi chạm vào má, nheo mắt nói: “Nhân viên tốt thì nên cống hiến cho công ty, trước đi ngủ hãy đưa cho anh một án dự phòng.”
Bầu không khí ái muội tức tan biến không còn dấu vết.
Tôi bật dậy ngay tức: “Hả?!”
Ánh mắt Lê Sóc lóe lên vẻ gian xảo: “Em vào công ty, coi như đây là bài kiểm tra trong thời gian thử việc, không quá đáng chứ?”
Tôi nghiến răng cười: “Không quá đáng, không quá đáng.”
Tên tư bản đáng chết! Tên tư bản độc ác!
Vậy là đêm ở chung phòng với trai cũ, trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt…
Mười tối, tôi gửi án.
Năm phút sau Lê Sóc trả : “Viết lại.”
Mười một tối, tôi vùi đầu vào máy tính việc chăm chỉ.
Lê Sóc đột nhiên xuất hiện phía sau, thì thầm bên tai tôi như ác quỷ: “Viết lại.”
Một sau, cuối cùng tôi sửa xong tất cả.
Ngẩng đầu lên thì thấy Lê Sóc nằm nghiêng trên sofa, thở .
Tôi thử gửi án, điện thoại của anh đồng thời vang lên tiếng thông báo, nhưng anh không phản ứng.
Nếu là trước đêm nay, Lê Sóc mặc choàng tắm hờ hững ngủ trước tôi, tôi nhất định sẽ thế này thế này rồi thế kia thế kia… Nhưng bây trái tim tôi đã cứng như đá!
Quả nhiên công việc là liều thuốc độc tốt nhất.
[Dù là đàn ông đẹp trai đến đâu, một trở lãnh đạo của , chỉ số quyến rũ của anh ta sẽ giảm xuống ngay tức.]
Tôi đã được như ý nguyện chiếm giữ chiếc giường, đăng đoạn văn này lên mạng xã hội.
Chỉ trong vòng năm phút đã được sự đồng tình của đông đảo cư dân mạng.
Lúc ngủ say, tôi hoàn toàn không ra chỗ nằm bên cạnh bị lún xuống.
Cả đêm tôi ngủ không ngon giấc, mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đang bám chặt lấy Lê Sóc.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lê Sóc cau mày, ánh mắt u oán: “Kiếp trước em là bạch tuộc à?”
Tôi cười ngượng nghịu, luyến tiếc thu tay đang đặt trên cơ bụng anh lại, trong tiếc nuối.
Lê Sóc chỉnh lại choàng tắm, im lặng vào phòng tắm.
“Ting.”
Tôi được thông báo bình luận nhất trên mạng xã hội.
[ dùng 547486: Hãy đặt mục tiêu cao cả, chinh phục lãnh đạo.]
Ảnh đại diện và tên tài khoản của bình luận là mặc định của nền tảng, danh sách dõi và lịch sử thích bị ẩn.
Tài khoản này bắt đầu tương thường xuyên với tôi từ một tháng trước, chỉ cần tôi đăng bài, chắc chắn sẽ được nhắn tương của này, vì thường xuyên tương nên tôi đã thuộc dãy số “547486”.
Tôi bĩu môi trả : [Lãnh đạo là trai cũ, không chinh phục được, căn bản không chinh phục được. (hu hu hu.jpg)]
Đối trả ngay tức: [Đàn ông rất dễ lừa, cô thử xem.]
Chưa kịp trả , Lê Sóc đã mặc quần chỉnh tề ra khỏi phòng tắm, lạnh lùng như mọi .
Nhưng anh cầm cà vạt mãi mà không thắt được, đứng trước gương rất lâu.
Tôi đột nhiên nhớ đến nói của “547486”, hay là tôi… thử xem?
“Lê tổng, để em giúp anh nhé?”
Lê Sóc hắng giọng, “Ừm” một tiếng.
Anh nới lỏng cà vạt, tôi nhân lúc anh buông tay xuống “vô tình” sờ soạng một chút.
Tay Lê Sóc khựng lại, tôi thắt xong cà vạt, anh không biểu lộ cảm xúc gì.
— Chỉ là vành tai ửng đỏ.
Ể? Hình như thật sự dụng?