Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mở mắt ra lần nữa đã là ba sáng, tôi giật vội vàng ngồi dậy, chiếc áo khoác đang đắp trên người trượt xuống.
Chủ nhân của chiếc áo khoác đang bàn phím bên cạnh khựng lại, mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính của anh, hình như đang diễn ra một cuộc họp khẩn cấp, vội vàng từ chối: “Em tự bắt được rồi.”
Lê Sóc nhướng mày, ra hiệu cho tôi gọi .
Thành phố vốn dồn dập ngay cả lúc năm sáng, nay mười phút rồi mà vẫn có nào nhận đơn.
Thấy tôi lo lắng, Lê Sóc dùng tiếng Anh tạm dừng cuộc họp, cầm áo khoác lên giải thích: “Bên cạnh xảy ra tai nạn giao thông, đoạn đường bị phong tỏa.”
Hèn không gọi được .
Tôi hơi ngại khi phiền anh đưa về lúc đêm khuya, bèn nói bâng quơ: “Không lái khi say rượu chứ?”
Lê Sóc trả lời với nửa đùa nửa thật: “Nghe nói là lái khi mệt mỏi.”
Tôi chột dạ, đến cuộc họp anh vẫn đang tham gia lúc ba sáng, thấy khó xử.
Lê Sóc đúng lúc đưa ra giải pháp: “Hay là… nay em ngủ lại nhà anh.”
***
Lúc , Lê Sóc đến công ty. Có lẽ qua say rượu, hoặc có lẽ trợ lý tổng giám đốc nay không đến đón anh, tóm lại đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đi muộn.
Anh có đang vội, ba bước gộp thành hai bước đi văn phòng.
kịp để tôi ngợi nhiều thì…
“Ting ting.”
[Người dùng 547486: Là anh ta có gái rồi hay cô có trai rồi?]
Tôi theo năng trả lời: [Cái ?]
nhắn gửi đi rồi nhớ ra trước đã gửi cho anh ta nhắn “ trai cũ có gái rồi”.
Đang định trả lời thì lại thấy không đúng, hình như tôi nói với anh ta là có trai?
[Người dùng 547486: Không sao, trai nếu cô luyến tiếc thì cứ giữ lại đi.]
lòng tôi có chút kỳ lạ, chỉ thấy lời nói của Quân giống như một cô vợ nhỏ đang ghen tuông.
Lúc , Thi Như ở bàn việc bên cạnh đột nhiên đứng dậy, tôi theo năng che đi khung chat trên máy tính. Cô ta giật phản ứng của tôi, khinh khỉnh cười nhạo một tiếng, nhưng ngay sau đó lại dừng lại một chút rồi cửa văn phòng của Lê Sóc.
Tôi gửi đoạn văn đã soạn thảo sang bên kia:
[Vậy nếu lãnh đạo bảo tôi chia tay với trai thì có ý ?]
Một phút sau, Lê Sóc ra ngoài tìm trợ lý tổng giám đốc để lấy .
Quân không trả lời nhắn.
Tôi nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Sóc, theo năng một dòng chữ gửi sang bên kia:
[Là còn tình cũ?]
“Ting ting—”
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía Lê Sóc, mà ánh mắt của tôi lại quá lộ liễu, Lê Sóc khựng lại.
Khi quay người lại, ánh mắt anh lướt qua tôi một cách thờ ơ.
Tôi nín thở, vội vàng cúi đầu xuống.
Quân vẫn không trả lời.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, để che giấu sự chột dạ khi bị Lê Sóc bắt được, tôi lặng lẽ chữ trên bàn phím gửi cho Quân :
[Haha, chắc là lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới thôi.]
“Ting ting—”
Tôi lại nhìn về phía tiếng chuông, lòng dâng lên một chút nghi ngờ.
Lê Sóc tay đút túi nhưng không lấy điện thoại ra, ánh mắt lảng tránh.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại giống hệt vang lên từ máy tính của tôi.
[Người dùng 547486: Quan tâm đến mức ướt cả áo.]
nhắn Quân gửi đến có lỗi chính tả, nhưng tôi vẫn hiểu rõ hàm ý đó.
Tôi chùng lòng, ngón tay dừng lại trên bàn phím.
Bên kia đã thu hồi nhắn, khi tôi Quân đang sửa lỗi chính tả thì lại không thấy nhắn nào được gửi đến.
Bỗng nhiên lòng tôi dâng lên một trận bực bội, tắt khung chat đi, hoàn toàn không chú ý đến bước chân vội vã của Lê Sóc.
“Rầm—”
Một tiếng động nặng nề vang lên từ văn phòng của Lê Sóc, nghe như tiếng dày cộp rơi xuống mặt bàn.
Tôi không ngờ rằng ở nơi tôi không nhìn thấy, Thi Như lại chủ động nói rõ chuyện thư tình với Lê Sóc.
Khi Lê Sóc không thấy nhắn nên nhận được trên điện thoại, anh biết cô ta đã giở trò, lúc cô ta lên tiếng chẳng khác nào đ.â.m chỗ Lê Sóc đang nổi giận.
Lê Sóc mặt mày âm trầm, ánh mắt nhìn Thi Như lạnh lẽo: “Sao cô lại rằng nếu Quân Quân không ngăn thư tình, chúng ta sẽ ở bên nhau?”
Thi Như không tiếp xúc nhiều với anh, từng thấy anh như thế , sợ hãi đến mức nói năng đều mang theo giọng điệu khóc lóc: “Nếu không , sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Anh sẽ mang cơm cho em, còn dạy em đề , còn…”
“Bởi Quân Quân nói thích cô.”
Lê Sóc thậm chí không kiên nhẫn nghe cô ta nói hết câu đã ngắt lời.
Anh ngồi trước bàn việc, hai tay liên tục lên mặt bàn: “Có lẽ cô đã hiểu lầm rồi. Tôi không là người lương thiện , cô chẳng qua là đi theo bên cạnh Quân Quân, nhìn thấy bộ dạng của tôi trước mặt cô ấy. Cơm là Quân Quân mang cho cô, đề là tôi không Quân Quân vất vả. Ngay cả bây tôi có thể nói chuyện hòa nhã với cô như vậy, cũng là tôi không cô ấy buồn.”
Thi Như đi ra mặt mày tái mét, đầy xấu hổ.
Mọi người xì xào bàn tán.
Lê Sóc bước ra khỏi văn phòng, trước mắt mọi người đưa tập cho tôi: “Em sắp xếp lại đi.”
Tôi mở tập ra, là phần mà Thi Như phụ trách sau khi được phân nhóm dự án của tôi.
Tôi giật thót tim, theo năng nhìn về phía Lê Sóc.
Lê Sóc nhìn tôi, ánh mắt hơi trầm xuống, mặt như nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn không nói một câu nào.
Buổi chiều Thi Như nghỉ việc, mọi người đều đoán là đã cãi nhau với Lê Sóc, cặp đôi nhỏ giận dỗi nhau.
Tôi biết không , nhưng lại không ra lý do nào khác.
Mấy ngày Lê Sóc luôn bám sát tôi, trước khi tan anh chặn tôi lại:
“Em nói với anh sao?”
Tôi nghi hoặc hỏi ngược lại: “Em nên nói sao?”
Sự do dự mắt Lê Sóc chợt lóe lên, rồi chuyển chủ đề: “Ngày mai anh đi công tác, em có thể giúp anh cho Vân Đóa ăn được không?”
Tôi vui đồng ý: “Đương nhiên rồi.”
Lê Sóc tiến lại gần hơn, như đang quan sát biểu của tôi: “Vậy tối nay em có thể ở lại thêm với anh không?”
Tôi giật lùi lại: “Tổng giám đốc Lê, em xin phép!”
kịp rời khỏi chỗ ngồi, tôi đã thấy Lê Sóc với mặt “quả đúng là bị ghét bỏ rồi”.
Cuối cùng tôi cũng hỏi ra miệng: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”
Lê Sóc đột nhiên đưa mặt lại gần.
Tôi bất ngờ rơi đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh dường như do dự, cuối cùng thở dài: “Đợi anh đi công tác về, cho anh một cơ hội, chúng ta nói chuyện.”
mặt Lê Sóc rất nghiêm túc, tình đáy mắt không giấu được.
Tôi luôn thấy lời nói của anh có chút không đúng, nhưng lại không nói rõ được.
Tối đó, Lê Sóc liền dẫn theo trợ lý tổng giám đốc bay ra nước ngoài công tác.