Anh họ tôi ôn thi công chức suốt năm năm, cuối cùng cũng “lên bờ”. Dưới chỉ thị của bà nội, ba tôi chủ động mời cả nhà tổ chức tiệc mừng cho anh ta.
Sau đó, tiệc bàn hơn một ngàn tệ đã được đặt xong, vậy mà anh họ vẫn không hài lòng: “Nhà mình giờ không còn là kiểu gia đình bình thường nữa rồi, nên mọi thứ phải toát ra phong thái đàng hoàng. Đây là lễ nghi cơ bản trong xã hội, bác à, đừng vì mấy đồng tiền dơ mà tự bó hẹp con đường của mình.”
Kết quả, để phù hợp với “thân phận” anh ta, tiệc được chuyển sang khách sạn sang trọng nhất trong vùng, mỗi bàn 6.800 tệ.
Tôi vừa ngồi xuống định ăn vì tiếc tiền của ba, thì anh họ lại khó chịu.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường xen lẫn miệt thị, “tốt bụng” lên tiếng chỉ dạy: “Dung Dung vẫn là tầng lớp đáy xã hội, không hiểu quy tắc trong thể chế nhà nước, nên làm việc chẳng có nề nếp gì cả. Chỗ ngồi chính là dành cho bậc trưởng bối và ban lãnh đạo, một đứa con gái như em được ngồi vào bàn là tốt rồi, vậy mà còn đòi ngồi vị trí chính nữa? Em nói xem, lúc bày cá lên thì nên bảo phục vụ để đầu cá hướng vào đâu?”